Chương 676: Song tử Nhân Giáo gia nhập Ẩn Môn (2)
Tuy hắn ta không nhìn thấy nhưng vẫn còn thần niệm, có mắt hay không cũng không quan trọng.
Điển Vi lạnh nhạt nói: “Tại hạ là Điển Vi, thủ vệ của Bách Nhạc Tiên Xuyên, mời hai vị đi theo ta, ta dẫn các ngươi đi tham quan một chút.”
Thủ vệ?
Trong lòng Lý Đạo Không rất khiếp sợ.
Thạch Độc Đạo đã tới Ẩn Môn làm thủ vệ từ bao giờ?
Lý Đạo Không bị kinh sợ, tuy Lý Huyền Áo không biết Thạch Độc Đạo, nhưng cũng có thể cảm giác rõ ràng Điển Vi rất cường đại, thậm chí có khả năng còn cường đại hơn cả Lý Đạo Không!
Điển Vi dẫn Lý Đạo Không và Lý Huyền Áo dạo quanh khắp nơi, cố ý đi tới trước Phù Tang Thụ.
Các đệ tử ở đó đều rất tò mò về sư huynh đệ Lý Đạo Không.
Long Hạo tấm tắc xưng kỳ: “Ngay cả song tử Nhân Giáo cũng tới, Ẩn Môn càng ngày càng mạnh.”
Hỗn Độn Thiên Cẩu nhìn thấy Lý Huyền Áo, suýt nữa bị dọa cho tiểu ra quần, nhưng nó cũng chú ý thấy hai mắt Lý Huyền Áo chảy máu, phần mí mắt bị lõm xuống rất rõ ràng, lập tức ngộ ra chân tướng, tràn ngập sùng bái với Hàn Tuyệt.
Chắc chắn là chủ nhân đã ra mặt giúp nó!
Lý Huyền Áo cũng chú ý thấy Hỗn Độn Thiên Cẩu, bèn bừng tỉnh đại ngộ, u oán nói: “Ngươi có chủ nhân lợi hại như vậy, sao lúc trước lại không nói?”
Hỗn Độn Thiên Cẩu im lặng.
Lúc ấy nó cũng không biết chủ nhân của mình lại lợi hại như vậy.
Lý Đạo Không nói: “Ta thay sư đệ xin lỗi ngươi, về sau ta sẽ truyền thần thông cho ngươi, hy vọng hai bên có thể buông bỏ ân oán cũ.”
Hỗn Độn Thiên Cẩu bị Lý Đạo Không nhìn chằm chằm vào, cực kỳ căng thẳng, vội vàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Hắc Ngục Kê nhìn mà giận sôi máu, mắng: “Ngươi đúng là loại không có tiền đồ, kiên cường một chút không được sao?”
Hỗn Độn Thiên Cẩu chỉ biết gật đầu hệt như gà mổ thóc.
Lý Đạo Không cũng không nhiều lời thêm, hắn ta cũng có kiêu ngạo của riêng mình, hắn ta sai hắn ta có thể nhận, nhưng Hàn Tuyệt không thể bắt hắn ta trở nên hèn mọn.
Hôm đó hai người lập đạo quan ở trong núi rừng, cách mấy chục vạn đệ tử ký danh của Ẩn Môn không xa.
Mới đầu Hàn Tuyệt còn chú ý đôi sư huynh đệ này, sợ bọn hắn làm xằng bậy, nhưng thời gian dần qua, phát hiện hai người thật sự không gây chuyện, hắn mới yên tâm lại.
...
Tam Thập Tam Trọng Thiên, trong một đại điện.
Sắc mặt Lý Mục Nhất trở nên âm trầm, trong điện có vài bóng người tụ lại, Khương Độc Cô là một trong số đó.
“Cái gì? Lý Đạo Không và Lý Huyền Áo phản bội?”
“Buồn cười! Cần phải bắt bọn hắn lại!”
“Giáo chúng ta nào từng xuất hiện phản đồ?”
“Bọn hắn ở đâu?”
“Lý Đạo Không quá ngông cuồng! Trước kia hắn ta đã không tôn trọng các tiền bối là chúng ta!”
Các đại năng Nhân Giáo tức giận mắng liên tục, Khương Độc Cô không nói gì, sắc mặt âm trầm, chỉ là trong mắt lại hiện lên vẻ sảng khoái.
Hắn ta còn đang lo lắng không biết phải đối phó với Lý Đạo Không như nào, thế mà Lý Đạo Không đã phản bội sư môn trước!
Lý Mục Nhất nói: “Hai người bọn hắn đến cậy nhờ Ẩn Môn, ai muốn tới xem xét?”
Một nam tử mặc đạo bào lập tức đứng dậy, nói: “Sư huynh để ta đi đi, ta đã bế quan 7000 vạn năm rồi, cũng phải hoạt động gân cốt một chút.”
Thấy hắn đứng ra, những người khác đều đồng ý ngay, không tranh giành.
“Đan Long, chuyến này tới Ẩn Môn ngươi không thể trực tiếp tranh đấu, phải dùng lý lẽ đòi người trước.” Lý Mục Nhất dặn dò.
Đan Long gật đầu, chắp tay hành lễ, sau đó xoay người rời đi.
...
Đã 130 năm trôi qua kể từ khi hai người Lý Đạo Không tới Ẩn Môn trú ngụ.
Một ngày nọ, Hàn Tuyệt đi ra khỏi đạo quan.
“Mọi người chuẩn bị nghe giảng đạo!”
Hắn vừa dứt lời, toàn bộ Bách Nhạc Tiên Xuyên đều sôi trào, các đệ tử Ẩn Môn lũ lượt chạy tới chỗ giảng đạo, các sinh linh Tiên Thiên cũng chuẩn bị nghe giảng đạo.
Lý Đạo Không và Lý Huyền Áo đi theo các đệ tử Ẩn Môn tới nơi giảng đạo.
Bọn hắn rất tò mò không biết Hàn Tuyệt sẽ giảng đạo gì.
Sau khi mọi người ngồi xuống hết, Hàn Tuyệt đang ngồi trên đỉnh núi cao mới bắt đầu giảng đạo.
Hắn giảng về Cực Nguyên Đại Đạo!
Hắn muốn kéo Lý Đạo Không và Lý Huyền Áo lên thuyền.
Sau khi bắt đầu giảng đạo, mới đầu Lý Đạo Không còn không cho là đúng, Lý Huyền Áo thì có chút khinh thường, dù sao bọn hắn cũng đã từng nghe Thánh Nhân giảng đạo không chỉ một lần.
Nhưng theo thời gian dần trôi đi, hai người nhanh chóng chuyển sang khiếp sợ.
Thế mà Hàn Tuyệt lại đang giảng Đại Đạo!
So với sư phụ Lý Mục Nhất của bọn hắn, đạo Hàn Tuyệt giảng còn cao thâm mạt trắc, bác đại tinh thâm hơn.
Điểm quan trọng nhất chính là bọn hắn có thể nghe hiểu được, nhanh chóng tiến vào trạng thái ngộ đạo.
“Hắn là Thánh Nhân!”
Trong lòng hai người nổi lên sóng to gió lớn, đặc biệt là Lý Huyền Áo, trong đôi mắt mới mọc ra hiện lên vẻ khó có thể tin tưởng.
【 Lý Huyền Áo nảy sinh hảo cảm với ngươi, trước mắt độ hảo cảm là tứ tinh 】
Hàn Tuyệt nhìn thấy dòng nhắc nhở này cũng không quá để ý, tiếp tục giảng đạo.
So với Lý Huyền Áo, hắn càng để ý Lý Đạo Không hơn.
Nếu Lý Đạo Không không muốn quay về, có lẽ ngày sau hắn ta sẽ trở thành nhân vật đại biểu cho Ẩn Môn.
Đạo Chí Tôn, Triệu Hiên Viên, Khương Dịch, Chu Phàm, Lệ Dao tuy có tư chất tuyệt luân, nhưng so với Lý Đạo Không, bọn hắn lại thiếu một phần khí phách tự cao tự đại!
Đó là khí thế vô địch!
Lần giảng đạo này kéo dài một trăm năm.
Độ hảo cảm của Lý Đạo Không đối với Hàn Tuyệt đã tăng lên tới 5.5 tinh, Lý Huyền Áo thì đạt tới ngũ tinh.
Vốn dĩ hai người đã thật sự phản bội Nhân Giáo, đang không còn nơi nào để đi, thấy Hàn Tuyệt phô ra sự cường đại của mình, bọn hắn đều rất vui vẻ.
Sở dĩ Lý Huyền Áo khinh thường Hàn Tuyệt chủ yếu là vì bối phận, tu vi. Qua lần giảng đạo này, bọn hắn đều đã nhận định chắc chắn Hàn Tuyệt không phải hậu bối, mà phải là Thánh Nhân!
Khó trách Hàn Tuyệt vẫn luôn tránh né không tham gia Lượng Kiếp, Thánh Nhân vốn không cần tranh đoạt đại khí vận trong Lượng Kiếp!
Hơn nữa!
Bọn hắn cảm thấy Hàn Tuyệt còn cường đại hơn cả Lý Mục Nhất!
Nghe Hàn Tuyệt giảng đạo, bọn hắn có thu hoạch lớn hơn nhiều so với khi nghe Lý Mục Nhất giảng đạo.
Lý Đạo Không có cảm giác.
Đạo của Hàn Tuyệt mạnh hơn Lý Mục Nhất!