Chương 677: Thay đổi thái độ, vượt qua Thánh Nhân
Sau khi kết thúc giảng đạo, Hàn Tuyệt lặng lẽ trở lại trong đạo quan.
Tám năm sau.
Lý Đạo Không và Lý Huyền Áo tới bái phỏng Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt cho bọn hắn vào đạo quan, độ hảo cảm của hai người này đối với hắn đã rất cao, vừa lúc có thể khiến bọn hắn không trở về.
Lý Đạo Không hỏi trước tiên: “Ngươi là Thánh Nhân sao?”
Hàn Tuyệt lắc đầu.
Lý Huyền Áo tiếp tục hỏi: “Đại Đạo ngươi giảng lúc trước là Đại Đạo nào?”
“Cực Nguyên Đại Đạo.”
Lý Đạo Không và Lý Huyền Áo liếc nhìn nhau, đều thấy sự hoang mang trong mắt đối phương.
Bọn hắn đều chưa từng nghe nói tới cái tên Cực Nguyên Đại Đạo.
Hàn Tuyệt nói: “Đây là Đại Đạo do ta sáng tạo ra, đừng nói ra ngoài.”
Nghe vậy, hai sư huynh đệ khiếp sợ.
Sáng tạo ra Đại Đạo!
Khó trách hắn lại lắc đầu, đây đã không phải chuyện Thánh Nhân có thể làm được!
Chẳng lẽ hắn là Đạo Tổ?
Lý Đạo Không và Lý Huyền Áo cùng khiếp sợ.
Bọn hắn không nghĩ rằng Hàn Tuyệt nói dối, Cực Nguyên Đại Đạo thật sự cường đại hơn so với những Đại Đạo mà bọn hắn từng nghe.
【 Độ hảo cảm của Lý Huyền Áo đối với ngươi lại tăng lên, trước mắt độ hảo cảm là lục tinh 】
Hàn Tuyệt nhướng mày.
Lý Huyền Áo…
Tên gia hỏa thoạt nhìn rất cao lãnh, rất thiếu đòn này lại dễ bị công lược như vậy sao?
Hay là do Lý Huyền Áo sùng bái cường giả?
Hàn Tuyệt nhìn Lý Đạo Không, cảm thấy mình đoán đúng rồi.
Lý Huyền Áo nói: “Chúng ta tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài, dù sao chúng ta cũng đã là người của Ẩn Môn, môn chủ, nếu Lý Mục Nhất đích thân đến tìm, ngươi có giao chúng ta ra không?”
Một tiếng môn chủ này khiến Hàn Tuyệt vô cùng thoải mái.
Hàn Tuyệt thích thấy thái độ của người khác đối với mình xoay chuyển 180 độ.
Lý Đạo Không liếc nhìn Lý Huyền Áo, nhưng không nói gì.
Tính cách của sư đệ hắn ta, hắn ta là người rõ ràng nhất.
“Chỉ cần các ngươi an tâm tu luyện, không gây chuyện, không gây ra mâu thuẫn trong Ẩn Môn, ta sẽ bảo vệ các ngươi.” Hàn Tuyệt bình tĩnh trả lời.
Hắn không sợ Lý Mục Nhất chút nào.
Chỉ cần ở trong Đạo Tràng, hắn không cần sợ Thiên Đạo Thánh Nhân.
Lúc trước các Thánh Nhân đã từng tính kế hắn, hắn đã sớm coi Thánh Nhân là kẻ địch của mình.
Lý Huyền Áo lập tức đảm bảo hai sư huynh đệ bọn hắn nhất định sẽ không gây chuyện.
Lại trò chuyện thêm một hồi, sau đó hai người rời khỏi đạo quan.
Trở lại chỗ ở.
Lý Đạo Không tức giận nói: “Ngươi thuận theo hắn nhanh thật, xem ra bị móc mắt cũng đáng lắm.”
Lý Huyền Áo hừ một tiếng: “Sư huynh, ngươi còn giả vờ cái gì, nếu đã bái nhập vào môn hạ của người ta rồi cũng nên tự hiểu thân phận của mình. Huống hồ môn chủ cũng không bài xích chúng ta, thoải mái hào phóng giảng đạo cho chúng ta, bậc đại trí như vậy không đáng để chúng ta đi theo sao?”
Lý Đạo Không im lặng, xoay người về đạo quan của mình.
Lý Huyền Áo không trở về tu luyện ngay, mà đi tới chỗ Phù Tang Thụ.
...
Hai trăm năm dần qua đi.
Lý Huyền Áo hoàn toàn dung nhập vào Ẩn Môn, hắn ta dạy thần thông cho Hỗn Độn Thiên Cẩu, hóa giải ân oán, còn thường xuyên luận bàn với đám người Đạo Chí Tôn, Chu Phàm.
Lý Huyền Áo và Đạo Chí Tôn đều là Đại La Kim Tiên cảnh sơ kỳ, hai người khó phân cao thấp, nhưng phần lớn thời gian đều là Lý Huyền Áo chiếm thượng phong. Dù sao Lý Huyền Áo cũng sống lâu, kinh nghiệm phong phú.
Trái ngược với Lý Huyền Áo sôi nổi, Lý Đạo Không vẫn luôn bế quan tu luyện, rất ít đi lại.
Mục tiêu của hai người khác nhau, toàn bộ Ẩn Môn chỉ có Hàn Tuyệt là lọt vào mắt xanh của hắn.
Một ngày nọ.
Trong thành trì Nhân tộc ngay gần Bách Nhạc Tiên Xuyên truyền tới tiếng giảng đạo, nhiều năm trôi qua, dân số Nhân tộc vẫn luôn tăng lên, phạm vi 3000 vạn dặm xung quanh có không ít thành trì của Nhân tộc được dựng lên.
Nhưng cao nhân đắc đạo trong Nhân tộc lại không nhiều lắm, càng đừng nói tới chuyện có người giảng đạo.
Tiếng giảng đạo này truyền đi rất xa, các đệ tử Ẩn Môn trong Bách Nhạc Tiên Xuyên cũng có thể nghe được.
Lý Huyền Áo bỗng bay lên trời, sắc mặt nghiêm trọng.
Đạo Chí Tôn bay tới, hỏi: “Làm sao vậy? Ngươi quen người kia?”
Vì thường xuyên luận bàn nên hai người nhanh chóng thiết lập quan hệ hữu nghị.
“Đan Long, Chuẩn Thánh của Nhân Giáo, cũng là sư thúc của chúng ta, hắn cũng từng là nhị đệ tử của Nhân Giáo.” Sắc mặt Lý Huyền Áo rất khó coi.
Hắn ta biết Đan Long rất mạnh, lần này Đan Long đến đây chắc chắn không phải ngẫu nhiên.
Đạo Chí Tôn an ủi: “Đừng sợ, chỉ cần các ngươi không ra ngoài, hắn không thể làm gì các ngươi.”
Lý Huyền Áo gật đầu, hít sâu một hơi, nói: “Xem ra Lý Mục Nhất thật sự tức giận rồi.”
“Hừ, vì bắt chúng ta mà Nhân Giáo phái hẳn cường giả bậc này, thế mà trong Lượng Kiếp lần trước chúng ta xin bọn hắn chi viện, bọn hắn không những không chi viện, ngược lại còn phái Khương Độc Cô tới cản trở chúng ta!”
Lý Huyền Áo càng nói càng tức giận, cuối cùng đã nghiến răng nghiến lợi.
Đạo Chí Tôn im lặng.
Lúc trước hắn ta cũng ở Thiên Đình, lúc đó hắn ta đã cảm thấy buồn bực, không ngờ hai người Lý Đạo Không cũng khó xử không kém.
Tính ra lúc đó Thiên Đình bị chúng bạn xa lánh, chỉ có Lý Đạo Không và Lý Huyền Áo kiên trì đến khi Lượng Kiếp kết thúc.
Việc này nhanh chóng lan truyền khắp Ẩn Môn, tất cả đệ tử Ẩn Môn đều biết người Nhân Giáo tìm tới gây sự.
Nhưng Hàn Tuyệt không có động tĩnh gì, bọn hắn cũng không mấy lo lắng.
Hàn Tuyệt đã kiểm tra đo lường được sự tồn tại của Đan Long, tu vi Chuẩn Thánh cảnh viên mãn.
Cũng may Hàn Tuyệt có thể miểu sát hắn ta!
Kết quả Hàn Tuyệt tiếp tục tu luyện, không để Đan Long vào mắt.
Năm mươi năm sau.
Cuối cùng Đan Long cũng không ngồi im nổi nữa, hắn ta đi tới bên cạnh Bách Nhạc Tiên Xuyên, mở miệng hô: “Ẩn Môn chi chủ, mau giao đại đệ tử và nhị đệ tử Nhân Giáo chúng ta ra.”
Hàn Tuyệt không để ý đến hắn ta.
Một lát sau.
Đan Long nhíu mày, bên trong Bách Nhạc Tiên Xuyên vẫn chìm trong yên tĩnh, không có một ai đáp lời hắn ta.
Hắn ta tiếp tục mở miệng nói: “Đây là ý của Thánh Nhân, nếu Ẩn Môn muốn lánh đời tốt nhất đừng xen vào chuyện của giáo phái khác.”
Hàn Tuyệt vẫn không để ý đến hắn ta.