Chương 678: Thánh Nhân thù hận
Lý Huyền Áo đứng trong đạo quan của Lý Đạo Không, vẻ mặt căng thẳng.
Hắn ta hỏi: “Môn chủ định giả chết sao?”
Lý Đạo Không bình tĩnh nói: “Xem tiếp thế nào.”
Bách Nhạc Tiên Xuyên lại lần nữa chìm trong yên lặng.
Lúc này, Đan Long bực bội.
Thật quá đáng!
Tên Ẩn Môn chi chủ này thật sự không nể mặt hắn ta chút nào!
Đang lúc hắn ta muốn động thủ, giọng của Hàn Tuyệt vọng ra: “Đại đệ tử và nhị đệ tử Nhân Giáo là ai?”
Đan Long cố nén lửa giận, nói: “Lý Đạo Không! Lý Huyền Áo!”
“Không quen biết, đệ tử môn hạ ta không có hai người này, chắc tiền bối nhầm rồi.”
“Ngươi đang giả vờ giả vịt với ta? Có hay không, ta đi vào kiểm tra sẽ biết!”
“Không được, ta không thể cho ngươi vào, nhỡ mục đích ngươi tới đây là để giết hại ta thì sao, vậy chẳng phải ta đã làm chuyện ngu ngốc ư?”
Nghe thấy Hàn Tuyệt nói vậy, Đan Long tức đến mức bật cười.
Tốt lắm!
Hắn ta khinh miệt nói: “Hôm nay cho dù ngươi đồng ý hay không đồng ý, ta vẫn phải đi vào!”
Hắn ta lập tức nhằm về phía Bách Nhạc Tiên Xuyên.
Oanh!
Hắn ta đập đầu vào trận pháp, không hề bất ngờ, rõ ràng ở đây có trận pháp, ngay cả thần niệm cũng không thể xuyên vào bên trong.
Đan Long lấy một thanh trường kiếm bạch ngọc ra, một kiếm chém tới.
Đan Long chém ra một kiếm, kiếm khí rơi xuống trên trận pháp Đạo Tràng, gợi lên từng gợn sóng lớn, nhưng không thể tạo ra thiệt hại đáng kể gì.
Thấy tình huống này, Đan Long nhíu mày, bắt đầu vung kiếm cực nhanh, sức mạnh toàn thân tuôn trào như hồng thủy vỡ đê, chấn động đại địa.
Nhân tộc nghe thấy động tĩnh, có một tu sĩ nổi tiếng bay ra khỏi thành, đứng xa xa quan sát.
Bọn hắn nhận ra Đan Long, chính là vị đại năng đã giảng đạo cho bọn hắn.
“Vị tiên nhân kia đang làm gì vậy?”
“Hình như có thứ gì đang ngăn cản hắn.”
“Hắn muốn xông vào Tiên Cảnh?”
“Làm sao bây giờ, Chu Phàm thuỷ tổ từng nói không được xâm nhập Tiên Cảnh, chẳng lẽ vị đại năng này là kẻ địch của Chu Phàm thuỷ tổ?”
“Chúng ta cũng không có cách nào, không dây vào là được.”
...
Mặc cho Đan Long có tấn công thế nào, thậm chí lan cả đến thành trì của Nhân tộc cũng không thể phá nổi Đạo Tràng.
Tất cả mọi người trong Ẩn Môn vốn đang căng thẳng đều vui vẻ, các sinh linh Tiên Thiên cũng bắt đầu trêu chọc Đan Long.
Lý Đạo Không cảm khái nói: “Không ngờ môn chủ còn có trận pháp bậc này, hoàn toàn không thể cảm ứng được nó là trận pháp gì.”
Lý Huyền Áo gật đầu, chế giễu cười nói: “Nhìn dáng vẻ Đan Long, sắp tức tới hộc máu, đây là lần đầu tiên ta thấy hắn như vậy, thật mất mặt.”
“Nói nhiều lời ngông cuồng như vậy, kết quả lại không xông vào được, có lẽ các Thánh Nhân khác cũng đang nhìn.”
Sau thời gian nửa nén hương, Đan Long từ bỏ.
Hắn ta bay lên không trung, sắc mặt vô cùng âm trầm.
Hắn ta rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Cứ rời đi như thế mất mặt không chỉ có mỗi hắn ta, mà là cả Nhân Giáo.
Còn nếu tiếp tục cưỡng ép xông vào, điều này vốn không thể thực hiện được.
Giọng nói của Hàn Tuyệt vọng ra: “Tiền bối, bên trong Ẩn Môn thật sự không có người của Nhân Giáo, xin tiền bối thứ tội cho, rời đi đi.”
Hắn nói rất khách khí, muốn cho Đan Long một bậc thang.
Nhưng hiện tại có đưa bậc thang cũng vô dụng!
Đan Long có thể tưởng tượng được cảnh các Thánh Nhân đang ở trên Tam Thập Tam Trọng Thiên nhìn chằm chằm hắn ta, nếu hôm nay hắn ta rời đi sẽ mất hết mặt mũi thật.
Nhưng ở lại thì còn biện pháp gì?
Đan Long liếc về phía thành trì Nhân tộc ở phía xa.
Nhân tộc cách Bách Nhạc Tiên Xuyên gần như vậy, chẳng lẽ họ có quan hệ với Ẩn Môn?
Ánh mắt Đan Long lập loè.
“Nếu tiền bối muốn bắt Nhân tộc để uy hiếp ta, liệu Nhân Giáo được sáng lập làm gì?” Giọng nói của Hàn Tuyệt lại lần nữa truyền đến.
Giọng này chỉ có Đan Long mới có thể nghe được.
Nghe vậy, sắc mặt Đan Long càng thêm khó coi.
“Dừng thương tổn đúng lúc, đừng để bản thân rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.”
Giọng nói của Hàn Tuyệt tiếp tục truyền vào trong tai Đan Long.
Hắn không sợ Đan Long, hắn chỉ không muốn trở mặt với Nhân Giáo ngay lúc này thôi.
Đan Long nghe vậy hoàn toàn động dung, xoay người rời đi.
Tuy hắn ta rất khó chịu với Hàn Tuyệt, nhưng điều Hàn Tuyệt nói cũng là sự thật.
Sau khi Đan Long rời đi, đất trời lại khôi phục yên bình.
Bị ảnh hưởng lớn nhất trừ Lý Đạo Không và Lý Huyền Áo ra chỉ có Nhân tộc.
Sau khi Đan Long giảng đạo xong, toàn Nhân tộc cho rằng Đan Long rất mạnh, không nghĩ tới Đan Long còn chẳng thể xông vào Cảnh!
Rốt cuộc trong Tiên Cảnh ẩn chứa đại năng như thế nào?
Trong rất nhiều năm tiếp theo, Bách Nhạc Tiên Xuyên sẽ trở truyền thuyết của Nhân tộc.
Lý Đạo Không và Lý Huyền Áo hoàn toàn thả lỏng, không còn lo lắng mình sẽ bị Nhân Giáo đuổi giết, có thể an tâm tu luyện.
Mười năm sau.
Hàn Tuyệt nhận được báo mộng của Cầu Tây Lai.
Lại bắt đầu spam!
Hàn Tuyệt lựa chọn chấp nhận, hắn muốn nhìn xem Cầu Tây Lai muốn nói gì.
Bên trong mộng cảnh.
Hàn Tuyệt mới vừa hiện thân đã nghe thấy Cầu Tây Lai hỏi: “Ngươi thu nhận Lý Đạo Không và Lý Huyền Áo?”
Hắn đã sớm có chuẩn bị, nói: “Lúc ta thu nhận bọn hắn, bọn hắn đã không còn thuộc về Nhân Giáo nữa.”
Cầu Tây Lai nói: “Ngươi đắc tội với Lý Mục Nhất, ngày sau sẽ không dễ sống, đưa hai người đó đến Phật Môn của ta đi.”
Cầu Tây Lai đã muốn đào Lý Đạo Không về từ lâu.
Trong số các đệ tử Đạo môn, người có thiên phú nhất chính là Lý Đạo Không.
Lý Đạo Không không có thể chất Hỗn Độn, thiên tư của hắn ta chủ yếu thể hiện trên mặt năng lực lĩnh ngộ.
Đừng nói tới Lượng Kiếp vừa qua, dù tính thêm mấy Lượng Kiếp trước đó, tư chất của Lý Đạo Không vẫn được xếp vào hạng thượng thừa!
Hàn Tuyệt nói: “Ta phải hỏi ý của hai người bọn hắn.”
“Cứ trực tiếp giao cho Phật Môn.”
“Chỉ sợ không được.”
Hàn Tuyệt lắc đầu, tỏ vẻ khó xử.
Bầu không khí lập tức lặng im.
Hàn Tuyệt cũng không sợ trở mặt với Cầu Tây Lai, nếu cứ mãi thế này chắc chắn ngày sau Cầu Tây Lai sẽ đề xuất càng nhiều yêu cầu hơn.
“Hàn Tuyệt, ngươi còn nhớ ân tình của ta với ngươi?” Cầu Tây Lai lại lần nữa mở miệng, giọng điệu trở nên hờ hững trước nay chưa từng có.