Chương 680: Tam Thanh Thánh Tổ, vết nứt trên trời (2)
Hắc Ngục Kê sợ tới mức vội vàng gật đầu, nói: “Ta không ra đi đâu, ai đi ra ngoài kẻ đó là đồ ngu.”
Đồ Linh Nhi đi tới hỏi: “Sư phụ, khi nào ngài mới mời ta tới đạo quan của ngài?”
Vậy mà cũng hỏi!
Hàn Tuyệt biết Đồ Linh Nhi có ý gì, bình tĩnh nói: “Chờ ngươi đột phá rồi lại nói.”
Hắn lắc mình nhảy lên trên Phù Tang Thụ, hỏi: “Tình huống gần đây thế nào?”
Phù Tang Thụ trả lời: “Ta lại kết ra hai vòng xoáy thời không, nhưng không có sự đồng ý của ngài nên ta không mở nó ra.”
Hàn Tuyệt cười nói: “Không tồi, biết nghe lời, mở ra cho ta nhìn xem.”
Vừa dứt lời, trước mặt Hàn Tuyệt lập tức xuất hiện hai vòng xoáy thời không.
Hàn Tuyệt dùng thần niệm đảo qua, nhanh chóng thu hết toàn cảnh của hai thế giới bên kia vào mắt.
So với Đại Thiên thế giới, hai thế giới này yếu hơn không ít, mạnh nhất cũng chỉ mới Đại La.
“Hình như chúng là một phương Thiên Đạo tự thành.”
Hàn Tuyệt nhíu mày nghĩ.
Thiên Đạo ở hai thế giới kia với Thiên Đạo ở Tiên giới có rất ít nhân quả, thân là Chuẩn Thánh, Hàn Tuyệt không sử dụng công năng diễn hóa vẫn có thể tính ra.
Hàn Tuyệt rất tò mò, ngoài Tiên giới và Quy Khư Thần Cảnh ra, rốt cuộc còn bao nhiêu Thiên Đạo thế giới nữa?
Chẳng lẽ nó có liên quan tới số lượng Thánh Nhân?
Hàn Tuyệt cảm thấy nơi cường đại nhất hẳn là Quy Khư Thần Cảnh, nhưng Quy Khư Thần Cảnh cùng với Hắc Ám Cấm Khu của Tiên giới là nước sông không phạm nước giếng, hai bên đều không quấy nhiễu nhau.
Đối với Quy Khư Thần Cảnh, ý định của Hàn Tuyệt là trước khi chưa có thực lực tung hoành Quy Khư Thần Cảnh, tuyệt đối không bước vào Quy Khư Thần Cảnh.
Nhìn một lát Hàn Tuyệt đã hết hứng thú.
Hắn bảo Phù Tang Thụ đóng vòng xoáy thời không lại, đang muốn hỏi tình huống tu hành của Phù Tang Thụ, đúng lúc này, bên cạnh vang lên tiếng thét chói tai của Hắc Ngục Kê:
“Trời ơi! Bầu trời nứt ra rồi!”
Giọng của Hắc Ngục Kê rất chói tai, đích thực là tiếng gà.
Hàn Tuyệt ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời đầy mây tím bỗng xuất hiện một cái khe màu đen thật lớn, kéo dài tới tận chân trời.
Hàn Tuyệt loáng thoáng nhìn thấy một đôi mắt đang nhìn xuống Tiên giới.
Đứng trước đôi mắt này, tất cả mọi thứ đều có vẻ thật nhỏ bé.
Nó trốn trong bóng tối, ánh mắt lạnh lùng.
Hàn Tuyệt dùng mô phỏng thí luyện kiểm tra đo lường cường địch xung quanh, cũng không tra xét được đối phương, chứng tỏ đối phương cách Bách Nhạc Tiên Xuyên vô cùng xa.
Tam Thanh Thánh Tổ?
Không đúng!
Hàn Tuyệt cảm nhận được một luồng sát ý, đối phương tràn ngập sát ý với Tiên giới!
Rất nhanh, khe nứt trên bầu trời thu nhỏ lại, mây tím cũng biến mất theo.
Hàn Tuyệt trở lại đạo quan.
Trời có sập xuống cũng không thể ảnh hưởng Đạo Tràng, hắn vốn không lo lắng.
“Hình như ta có hơi kiêu ngạo?”
Hàn Tuyệt im lặng nghĩ, từ sau khi Đạo Tràng thăng cấp, tâm thái của hắn không còn cẩn thận như trước kia nữa.
Phải chứng đạo thành Thánh trước, nếu không hắn cũng chỉ là con kiến!
...
Trong một cung điện to lớn.
Lý Mục Nhất, Nam Cực Thiên Tôn, Thiên Tuyệt Giáo Chủ ngồi vòng tròn đả tọa.
Thiên Tuyệt Giáo Chủ hừ một tiếng: “Thạch Độc Đạo có ý gì?”
Sắc mặt Nam Cực Thiên Tôn rất khó coi, nói: “Ta cũng không biết hắn có thù oán với Tam Thanh Thánh Tổ từ khi nào.”
Lý Mục Nhất nói: “Thạch Độc Đạo tuy mạnh nhưng trong Tiên giới, hắn ta không thể giết Tam Thanh Thánh Tổ, chúng ta không cần lo lắng.”
Thiên Tuyệt Giáo Chủ nhìn về phía Lý Mục Nhất, nói: “Tại sao ngươi lại thả Tam Thanh Thánh Tổ ra?”
Nam Cực Thiên Tôn cũng nhìn về phía Lý Mục Nhất, ánh mắt bất thiện.
Lý Mục Nhất mặt không biểu cảm, nói: “Ẩn Môn quá mạnh, nếu cứ mặc kệ như vậy tất cả thiên kiêu của Tiên giới đều sẽ bị bọn hắn thu về, Đạo môn cần một đại năng chân chính truyền đạo.”
Thiên Tuyệt Giáo Chủ và Nam Cực Thiên Tôn vẫn nhíu mày, không tin lời Lý Mục Nhất.
Lý Mục Nhất nói: “Thạch Độc Đạo quanh năm chỉ ở trong Đạo Tràng Thánh Nhân, hắn đã từng suýt chút nữa trở thành đệ tử thân truyền của Đạo Tổ, nếu hắn đối nghịch với Tam Thanh Thánh Tổ, đối với Đạo môn, bất luận ai thắng ai thua đều sẽ phải chịu tổn thất lớn. Chúng ta là truyền nhân của Đạo môn, cần phải ngăn cản.”
Thiên Tuyệt Giáo Chủ híp mắt nói: “Tam Thanh Thánh Tổ là thủ đoạn để Đạo môn chúng ta ngăn cản Diệt Đạo Thần Thông. Đạo Tổ truyền Diệt Đạo Thần Thông cho Cầu Tây Lai và Mệnh Cơ Thánh Nhân, lại sáng tạo ra Tam Thanh Thánh Tổ có năng lực tàn sát thương sinh cho chúng ta, chính vì hy vọng chúng ta có thể chung sống hòa bình. Nhưng Mệnh Cơ Thánh Nhân đã phát điên, giờ ngươi lại thả Tam Thanh Thánh Tổ ra, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
Ánh mắt Nam Cực Thiên Tôn lập lòe, không biết đang nghĩ gì.
Rất hiển nhiên, giữa tam Thánh đã xuất hiện vết rách, không thể tin tưởng nhau hoàn toàn.
Lý Mục Nhất từ tốn nói: “Từ sau khi Thiên Đạo Thánh Nhân đời trước ẩn lui, Tam Thanh Thánh Tổ vốn là vật sở hữu của ta, ta có quyền điều khiển hắn. Còn về phần nghi ngờ của các ngươi, trong mắt ta căn bản không có Hắc Ám Cấm Chủ.”
Thiên Tuyệt Giáo Chủ đứng dậy, nói: “Một khi đã như vậy, thế thì ngươi cứ tùy ý.”
Hắn ta biến mất ngay tại chỗ.
Nam Cực Thiên Tôn đứng dậy theo, nói: “Đúng vậy, tuy Tam Thanh Thánh Tổ mạnh nhưng hắn có thể chịu nổi Diệt Đạo Thần Thông không?”
Vừa dứt lời, Nam Cực Thiên Tôn lập tức hóa thành một bóng đen, như sương mù tản mất.
…
Xuân đi thu tới.
Bảy trăm năm qua đi.
Trong bảy trăm năm này Tiên giới cũng không thay đổi từng ngày, lấy Bách Nhạc Tiên Xuyên làm ví dụ, vẫn như trước đây.
Vì Nhân tộc chiếm cứ vùng núi ở gần Bách Nhạc Tiên Xuyên, khiến cho sinh linh Tiên Thiên tụ tập ở đó càng ngày càng ít đi.
Sau khi Nhân tộc được Đan Long giảng đạo cho, đã có không ít đại tu sĩ xuất hiện, thực lực tăng lên kéo theo dã tâm của Nhân tộc xuất hiện, bọn hắn bắt đầu săn bắt những sinh linh Tiên Thiên, hung thú chưa hóa hình.
Trong mắt Nhân tộc, sinh linh không có ngoại hình tương tự con người chẳng khác gì hung thú.
Con người là linh hồn của muôn loài, ngoại hình của con người cũng rất huyền ảo, trước khi chưa có Nhân tộc, bề ngoài của chúng sinh sau khi hóa hình đều khá giống nhau.