Chương 682: Gà trống mổ nhau, lập trường của Đạo và Ma (1)
Thời gian trôi rất nhanh, hơn một ngàn năm qua đi.
Nhoáng một cái Hàn Tuyệt đã 25000 tuổi.
Thiền Phật rất có năng lực, toàn bộ Nhân tộc đã biến thành người tu hành Phật đạo, Phật tu có địa vị rất cao trong Nhân tộc.
Một ngày nọ.
Một đám Phật tu đi tới gần Bách Nhạc Tiên Xuyên.
Đi đầu là một lão hòa thượng.
Hắn ta quỳ xuống trước tiên, những hòa thượng khác cũng quỳ xuống theo.
“Chu Phàm thuỷ tổ có ở đó không?”
Lão hòa thượng cao giọng hô, các hòa thượng khác bắt đầu dập đầu.
Qua một hồi lâu, giọng của Chu Phàm vọng tới:
“Chuyện gì?”
Hắn ta vô cùng mất kiên nhẫn, hắn ta hận nhất là Phật Môn, hắn ta cảm thấy chuyện Nhân tộc tu Phật như đang đâm sau lưng mình vậy.
Lão hòa thượng khóc lóc cầu xin: “Xin ngài ra tay cứu giúp Nhân tộc, gần đây trong tộc xuất hiện ôn dịch, ngay cả Tiên Nhân cũng không thể chữa khỏi.”
Trong đạo quan.
Chu Phàm nhíu mày.
Đây là muốn lừa hắn đi ra ngoài sao?
Lúc này, một giọng nói khác vang lên: “Hừ, ôn dịch tới cũng tốt, đây là sự trừng phạt của Thiên Đạo, Nhân tộc tàn sát sinh linh Tiên Thiên bốn phía, vứt xác lung tung, đây là tội nghiệt.”
Đó là giọng của Lý Huyền Áo.
Lão hòa thượng tiếp tục khóc lóc cầu xin: “Chu Phàm thuỷ tổ, nếu ngài còn không tới, Nhân tộc sẽ bị diệt vong mất!”
Vừa dứt lời, một luồng kình phong khủng bố tràn ra từ trong Bách Nhạc Tiên Xuyên, trực tiếp hất bay đám hòa thượng kia. Không chỉ có bọn hắn, tất cả sinh linh trong phạm vi ngàn vạn dặm đều bị cuốn bay về phía chân trời, thành trì Nhân tộc trực tiếp bị san thành bình địa.
Bá tánh Nhân tộc không bị thương trong cơn cuồng phong, bọn hắn chỉ không thể khống chế thân thể mình, cam chịu cho cuồng phong cuốn đi xa.
Tất cả Nhân tộc đều bị cuốn đi!
Người ra tay chính là Hàn Tuyệt!
Hắn trực tiếp di chuyển cả Nhân tộc cách xa Bách Nhạc Tiên Xuyên.
Chu Phàm thấy cảnh tượng như vậy không khỏi sửng sốt, ngay sau đó, hắn ta thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi nghe thấy Nhân tộc có khả năng bị diệt vọng, bản năng khiến hắn ta động lòng trắc ẩn, sau khi Nhân tộc bị dời đi hắn ta mới chợt tỉnh ngộ.
Nhân tộc đâu dễ dàng diệt vong vậy được!
Trong Ẩn Môn cũng có không ít đệ tử đến từ Nhân tộc!
Đồng thời hắn ta cũng càng thêm khiếp sợ với tu vi của Hàn Tuyệt.
Thần niệm của hắn ta không thể xác định vị trí của Nhân tộc, Hàn Tuyệt thở một cái đã thổi bay cả Nhân tộc đi, năng lực như vậy thật khó mà tưởng tượng ra nổi.
Trong đạo quan.
Trên mặt Hàn Tuyệt đầy vẻ mất kiên nhẫn.
“Chỉ biết đòi hỏi, chưa bao giờ biết đủ!”
Hàn Tuyệt lẩm bẩm tự nói, mặc kệ Nhân tộc có thật sự nguy cấp hay không, đây đều do Thiền Phật sắp xếp, Hàn Tuyệt cũng lười truy cứu, trực tiếp đuổi đi!
Mấy năm nay Nhân tộc điên cuồng kiến tạo thành trì, đã sắp vây chặt Bách Nhạc Tiên Xuyên vào giữa, chuyện này tuyệt đối không phải trùng hợp.
Đáng tiếc bọn hắn đã đánh giá cao bản thân.
Trước lực lượng tuyệt đối, bất cứ âm mưu quỷ kế gì cũng chỉ là trò cười!
Hàn Tuyệt thâm nhập thần niệm xuống dưới nền đất, hơn một ngàn quả trứng Kỳ Lân đã nở chín phần mười, cũng không tệ lắm.
Trong thời kỳ này, sinh linh Tiên Thiên cần thời gian dựng dục càng dài tố chất thân thể lại càng cao.
Đương nhiên đó chỉ là tố chất thân thể thôi.
Đạt tới trình độ như Hàn Tuyệt, tố chất thân thể đã không còn quan trọng nữa, hắn coi trọng ngộ tính hơn.
Lệ Dao thuộc về loại hình có tư chất thân thể không được tính là tuyệt đỉnh, nhưng ngộ tính cực mạnh, đây cũng là nguyên nhân nàng có thể theo sát các đệ tử hàng đầu trong Ẩn Môn.
Lúc này.
Lý Đạo Không bỗng tới bái phỏng Hàn Tuyệt, Hàn Tuyệt cho hắn ta vào.
Hàn Tuyệt cười hỏi: “Ngươi tới đây là có chuyện gì?”
Sau khi Lý Đạo Không và Lý Huyền Áo gia nhập Ẩn Môn, hai người vẫn luôn rất an phận, còn tốt hơn cả dự đoán của Hàn Tuyệt.
Đặc biệt là Lý Huyền Áo, hắn ta còn chủ động kết giao với những đệ tử khác.
Ở chung nhiều năm như vậy, Hàn Tuyệt đã hoàn toàn tiếp nhận bọn hắn.
Lý Đạo Không hỏi: “Xin hỏi môn chủ, hai sư huynh đệ ta có thân phận gì ở Ẩn Môn?”
Hàn Tuyệt trầm ngâm nói: “Từ hôm nay trở đi, các ngươi sẽ là hộ pháp của Ẩn Môn, địa vị ngang với đệ tử đời thứ hai, ngươi là đại hộ pháp, Lý Huyền Áo là nhị hộ pháp, thế nào?”
Lý Đạo Không nở một nụ cười, nói: “Đa tạ môn chủ!”
Hắn ta cũng không dám đòi hỏi thân phận ngang bằng với Hàn Tuyệt, hiện tại tâm thái của hắn ta đã thay đổi, ở trong lòng hắn ta, Hàn Tuyệt còn có địa vị cao hơn cả Thiên Đạo Thánh Nhân!
Lý Đạo Không cũng không ở lại lâu, hành lễ rời đi.
Hàn Tuyệt ngẫm nghĩ, gọi Khương Dịch tới.
“Từ hôm nay trở đi, ngươi sẽ là tam hộ pháp của Ẩn Môn, địa vị ngang bằng với đệ tử đời thứ hai.”
Nghe vậy, Khương Dịch động dung, lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.
Hắn ta hỏi: “Ta là hộ pháp duy nhất sao?”
“Ngươi là tam hộ pháp, đứng sau Lý Đạo Không và Lý Huyền Áo.”
“A?”
Khuôn mặt tươi cười của Khương Dịch lập tức trở nên suy sụp, nhưng ngẫm nghĩ một hồi, nếu để hắn ta xếp trước Lý Đạo Không cũng chẳng vẻ vang gì, hắn ta vốn không phải đối thủ của Lý Đạo Không.
Cứ như vậy, Khương Dịch trở thành tam hộ pháp.
Hắn ta lan truyền việc này ra ngoài, vô cùng khoe khoang.
Tam hộ pháp nghe thế nào cũng lợi hại hơn tứ đệ tử!
Đối với việc này, các đệ tử Ẩn Môn vừa hâm mộ vừa ghen ghét, hộ pháp, nghe đã thấy lợi hại hơn đệ tử rồi.
Sau khi Lý Đạo Không, Lý Huyền Áo, Khương Dịch trở thành hộ pháp, trong Ẩn Môn có cảm giác gắn kết hơn nhiều.
Trước kia Ẩn Môn quá mức lỏng lẻo, mấy năm nay Hàn Tuyệt dần dần xác định thân phận cho những người chưa có thân phận gì, điều này như đang phát ra một tín hiệu nào đó.
Ẩn Môn phải nghiêm túc!
Không có quy tắc không thể phát triển!
Nhân tộc bị đuổi đi, Bách Nhạc Tiên Xuyên khôi phục yên bình. Sau khi được chứng kiến sức mạnh kinh khủng của Hàn Tuyệt, các đệ tử lại càng thêm ra sức tu luyện, bọn hắn đều muốn hướng tới cảnh giới có thể đẩu chuyển tinh di, bài sơn đảo hải kia.
Thời gian trôi rất nhanh.
Lại thêm ngàn năm qua đi.
Tu vi của Hàn Tuyệt lại tăng lên không ít, càng ngày càng gần với Chuẩn Thánh cảnh viên mãn.