Chương 687: Thánh Nhân hoàn mỹ, phương pháp chứng đạo mạnh nhất (2)
Quỷ Dị Thần Linh liều mạng gật đầu.
Hàn Tuyệt phất tay đưa nó ra ngoài
Quỷ Dị Thần Linh cũng có cách riêng để biến cường, nhờ vào Hàn Tuyệt nó vốn không cần tu luyện, cho nên giữ nó lại khổ tu cũng không có ý nghĩa gì.
Luc nó rời khỏi Ẩn Môn cũng không gây ra bất cứ động tĩnh nào, bởi ngoài Hàn Tuyệt ra vốn chẳng có người thứ hai biết nó có tồn tại, mặc dù nó thường xuyên di chuyển trong Bách Nhạc Tiên Xuyên.
Sau khi hoạt động gân cốt xong, Hàn Tuyệt lại lần nữa đả tọa trên Tam Thập Lục Phẩm Luân Hồi Diệt Thế Hắc Liên, bắt đầu tìm hiểu công pháp Đại Đạo của mình là Hồng Mông Luân Hồi Đại Đạo.
Trong Hồng Mông Luân Hồi Đại Đạo ghi lại đủ loại phương pháp chứng đạo, loại kém cỏi nhất là dựa vào Hồng Mông Tử Khí để chứng đạo.
Cho nên thật ra Hồng Mông Tử Khí chính là chìa khóa của Thiên Đạo, có được chiếc chìa khóa này là có thể mở ra Thiên Đạo, đạt được khí vận của Thiên Đạo, dựa vào lực lượng Thiên Đạo để thành Thánh. Thiên Đạo bất diệt Thiên Đạo Thánh Nhân rất khó chết, trừ khi gặp phải Vô Lượng đại kiếp.
Tất nhiên Hàn Tuyệt không thể nào đi con đường nàyrồi.
Hắn không muốn gắn liền tính mạng mình với Thiên Đạo.
Hắn phải dùng phương pháp chứng đạo mạnh nhất!
Dùng thực lực chứng đạo!
Dựa vào đại pháp lực của bản thân mạnh mẽ đột phá gông xiềng cảnh giới, đạt tới cảnh giới bất tử bất diệt!
Cái gọi là dùng thực lực chứng đạo chính là phải tu hành một loại Đại Đạo, Cực Nguyên Đại Đạo của Hàn Tuyệt tương đương với ba ngàn Đại Đạo dung hợp vào với nhau, nếu hắn chứng đạo thành công, hắn cảm thấy mình nhất định sẽ là Thánh Nhân hoàn mỹ nhất!
Cũng sẽ là Thánh Nhân cường đại nhất!
Hiện giờ việc Hàn Tuyệt cần phải làm đó là dung hợp Cực Nguyên Đại Đạo với thân thể và linh hồn mình lại, để hắn trở thành Đại Đạo chứ không phải điều khiển Đại Đạo Chi Lực.
Nói nghe rất đơn giản, nhưng trên thực tế lại rất khó, thân thể khó mà thừa nhận nổi lực lượng Đại Đạo, nhưng Hàn Tuyệt vốn có Tinh Thần Hồng Mông Thể, tu luyện dễ dàng hơn sinh linh Thiên Đạo.
Trước mắt Hàn Tuyệt chưa thể đoán được bao giờ mình chứng đạo, nhưng hắn nhất định có thể chứng đạo!
...
Bên cạnh Bách Nhạc Tiên Xuyên.
Hàn Đọa Thiên đứng dưới chân núi, Khúc Tuấn Tam Tiên đứng cách hắn ta mười bước chân.
Mười bước đó là mảnh đất mà pháp trận Đạo Tràng ngăn cách, vô hình vô sắc, nhưng quả thật có tồn tại.
Ưng Đầu Đại Tiên thật cẩn thận nói: “Tiền bối, chuyện ngài sai chúng ta điều tra chúng ta đã điều tra được, kẻ có thiên tư tốt nhất quanh đây hẳn là Thông Tí Viên Hầu. Thông Tí Viên Hầu này là một trong Hỗn Thế Tứ Hầu, nghe nói trong thời Thái Cổ, Hỗn Thế Tứ Hầu đều là tồn tại phi thường, thậm chí có một Thông Tí Viên Hầu đã từng được Thánh Nhân tán thưởng.”
Hàn Đọa Thiên nhướng mày, nói: “Tu vi của hắn thế nào?”
“Đế Cảnh.”
“Giúp ta mời chào một chút, các ngươi phải cố mà ra sức cho ta, chờ tới lần tuyển chọn đệ tử tiếp theo của Ẩn Môn ta sẽ giúp các ngươi nói vài lời, cho các ngươi tiến vào.”
“Đa tạ tiền bối!”
Khúc Tuấn Tam Tiên mừng rỡ nói, sau đó quỳ xuống, dập đầu với Hàn Đọa Thiên.
Hàn Đọa Thiên lạnh nhạt phất tay, sau đó Khúc Tuấn Tam Tiên rời đi.
Thấy bọn hắn đã đi xa, vẻ mặt Hàn Đọa Thiên không còn căng cứng nữa, hắn ta thở ra một hơi.
“Dù có trang bức vẫn kém xa sư tổ, chẳng lẽ là do sau lưng ta thiếu sáng?”
Hàn Đọa Thiên lẩm bẩm tự nói, trong mắt toát ra vẻ hâm mộ.
Thứ hắn ta thèm muốn nhất chính là m Dương Hộ Sinh Nhật Nguyệt sau lưng Hàn Tuyệt, thật sự quá ngầu.
Hàn Đọa Thiên chưa từng gặp người nào có khí thế cường đại hơn Hàn Tuyệt, dù cho hắn ta là đồ tôn của Hàn Tuyệt, nhưng mỗi lần đối mặt với Hàn Tuyệt, cảm giác áp bách kia vẫn khiến hắn ta hít thở không thông.
Bất chợt, Hàn Đọa Thiên xoay người chuẩn bị rời đi.
“Tiểu hữu!”
Một giọng nói già nua vọng tới, Hàn Đọa Thiên quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một bóng người gầy gò trồi lên từ dưới mặt đất, ngoại hình hạc phát đồng nhan, tay chống quải trượng, gương mặt hiền từ.
Hàn Đọa Thiên nhướng mày, dường như rất kinh ngạc về việc đối phương chui lên từ dưới mặt đất.
Lão giả cười nói: “Ta là Thổ Thần của Bách Nhạc Tiên Xuyên, do Thiên tộc phái tới, có thể dẫn tiến ta cho Ẩn Môn chi chủ được không?”
“Thổ Thần? Thiên tộc?”
Hàn Đọa Thiên nhíu mày, sắc mặt khẽ biến, lẩm bẩm tự nói.
Lão giả cười nói: “Không sai, đúng là Thiên tộc hiện nay sai khiến Thổ Thần ta tới Bách Nhạc Tiên Xuyên, đó cũng là phúc khí của các ngươi.”
Phúc khí?
Hàn Đọa Thiên lập tức nổi giận, mắng: “Cút mẹ ngươi đi, ngươi cũng xứng?”
Ký ức về ngôn ngữ của hắn đều đến từ Hàn Tuyệt, cách nói chuyện cũng giống Hàn Tuyệt như đúng, mắng mẹ nó chứ không phải nương nó.
Sở dĩ vừa rồi hắn ta động tâm chỉ vì hắn ta chưa từng nghe nói tới Thiên tộc.
Phần lớn các sinh linh đều không biết Thiên tộc cao cao tại thượng, mà đệ tử trong Ẩn Môn biết được sự tồn tại của Thiên tộc lại có chênh lệch bối phận rất lớn với Hàn Đọa Thiên, đều lười phản ứng hắn ta, càng đừng nói là giảng giải chuyện Tiên giới hiện nay cho hắn ta.
Thổ Thần sửng sốt, không ngờ Hàn Đọa Thiên lại đột nhiên trở mặt như vậy.
Ngay sau đó, gương mặt già nua của lão lập tức đỏ bừng lên, chỉ vào Hàn Đọa Thiên, run giọng nói: “Ngươi… Làm càn!”
Hàn Đọa Thiên mắng: “Mau cút cho ta! Ngươi có tư cách trở thành phúc khí của Ẩn Môn chúng ta sao? Có tin ta gọi người đến không?”
Thổ Thần tức giận đến cả người run rẩy, nhưng hắn ta thật sự sợ Hàn Đọa Thiên gọi người. Hung danh của Ẩn Môn đã lan khắp bên ngoài, nếu không phải Thiên tộc sai khiến hắn ta cũng không dám tới đây.
Hắn ta giậm chân, chui xuống dưới mặt đất, biến mất không dấu vết.
Hàn Đọa Thiên hừ một tiếng, khinh thường bỏ đi.
...
Hàn Đọa Thiên không nói việc của Thổ Thần cho mọi người trong Ẩn Môn nghe, các đệ tử đều không biết chuyện này.
Hàn Tuyệt còn đang đắm chìm trong bế quan tu luyện không hồi kết.
Từ khi đạt tới Chuẩn Thánh cảnh viên mãn, Hàn Tuyệt lại tràn ngập hưng phấn với tu hành.
Hắn muốn sớm ngày đạt tới Thánh Nhân chi cảnh!