Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm

Chương 704: Cực hạn pháp lực, mục tiêu chứng đạo

Chương 704: Cực hạn pháp lực, mục tiêu chứng đạo
Lý Huyền Áo nói: “Muốn gia nhập Ẩn Môn cũng không dễ như vậy, ta cũng không có quyền quyết định, để ta đi hỏi giúp ngươi xem sao.”
“Đa tạ sư phụ.”
Hoàng Cực Hạo đáp, trong lòng thở dài.
Hắn ta thật sự rất tò mò về Ẩn Môn, hắn ta biết Ẩn Môn, Ẩn Môn chi chủ chính là Hàn Tuyệt.
Nhưng trong Lượng Kiếp vừa qua, hắn ta vốn không nghe thấy tên tuổi của Hàn Tuyệt, hiện tại Ẩn Môn hung danh vang vọng, hắn ta nghi ngờ Ẩn Môn đã sớm đổi chủ.
Nếu không loại người cao ngạo như Lý Đạo Không sao có thể gia nhập Ẩn Môn được?
Nghĩ đến Hàn Tuyệt, Hoàng Cực Hạo lại thấy cảm khái.
Không ngờ ở Xích Vân giới năm đó lại có nhiều nhân vật phong vân như vậy, coi như là giới có khí vận số một số hai trong các Phàm giới.
Đang lúc Hoàng Cực Hạo nghĩ ngợi, chợt hắn ta thấy hoa mắt, sau đó bản thân đã trực tiếp xuất hiện trước mặt Lý Huyền Áo.
Lý Huyền Áo đánh giá Hoàng Cực Hạo, tấm tắc xưng kỳ nói: “Nhị Huyền Thần Nguyên, cũng tạm được, nhưng so với Thông Tí Viên Hầu thì tư chất có hơi kém cỏi.”
Thông Tí Viên Hầu?
Hoàng Cực Hạo nhíu mày, hắn ta đã từng nghe nói về cái tên này, nhưng ấn tượng không sâu.
Chẳng lẽ trong Ẩn Môn có Thông Tí Viên Hầu?
Lý Huyền Áo nói: “Vào Ẩn Môn rồi không được gây chuyện, bình thường chú tâm tu luyện. Chắc hẳn ngươi đã cảm nhận được tiên khí ở đây, nồng đậm hơn bất cứ nơi nào khác ở Tiên giới, đây tuyệt đối là nơi tu hành tốt nhất.”
Hoàng Cực Hạo cẩn thận cảm nhận, sắc mặt đại biến.
Tiên khí và tiên thiên chi khí thật nồng đậm!
Có thể còn nồng đậm hơn cả ở Thánh địa của Thiên tộc hay trong Đạo Tràng của Thánh Nhân!
Nếu tu luyện ở đây…
Tim Hoàng Cực Hạo đập dồn dập, trong lòng cảm thấy may mắn, may mắn mà mình tới nơi này.
Hắn ta tò mò hỏi: “Sư phụ, Ẩn Môn chi chủ là…”
Lý Huyền Áo trừng mắt nhìn hắn ta, trầm giọng nói: “Không nên hỏi thì đừng hỏi!”
Hàn Tuyệt luôn sử dụng m Dương Hộ Sinh Nhật Nguyệt, phần lớn đệ tử ký danh đều không được thấy dung mạo của hắn, Lý Huyền Áo đoán rằng Hàn Tuyệt muốn che giấu tung tích, tất nhiên không thể nói cho Hoàng Cực Hạo.
Sau khi Hoàng Cực Hạo bị cảnh cáo lại càng thêm tò mò.
Rốt cuộc là ai đã soán vị Hàn Tuyệt?
...
Sự gia nhập của Hoàng Cực Hạo hoàn toàn không gây ra sóng gió gì trong Ẩn Môn, đừng nói đến đệ tử mới, ngay cả các đệ tử cũ cũng đã quên hắn ta rồi.
n oán nhỏ hơn ba vạn năm trước, ai mà nhớ nổi.
Sở dĩ Hàn Tuyệt vẫn còn nhớ Hoàng Cực Hạo đều là vì Hoàng Cực Hạo hoạt động vô cùng sôi nổi trong bưu kiện.
Năm tháng qua đi.
Hàn Tuyệt toàn tâm toàn ý chứng đạo, nên thời gian trôi qua thật sự rất nhanh.
Nhoáng một cái.
Lại thêm tám trăm năm qua đi.
Hàn Tuyệt đi ra khỏi đạo quan, đi dạo trong Bách Nhạc Tiên Xuyên.
Lý giải của hắn về Cực Nguyên Đại Đạo đã rất sâu, tu vi không thể tăng lên nữa, nhưng vẫn kém một bước với chứng đạo.
Rốt cuộc là thiếu bước nào?
Hàn Tuyệt không nghĩ ra.
Hắn cảm thấy mình cần phải dừng tu luyện, để cho bản thân thư giãn.
Thần quang của m Dương Hộ Sinh Nhật Nguyệt bao phủ khắp người Hàn Tuyệt, dọc đường đệ tử gặp được Hàn Tuyệt đều dồn dập quỳ xuống hành lễ, Hàn Tuyệt cũng không nói chuyện với bọn hắn, chỉ tự đi đường mình.
Nhìn theo bóng dáng hắn, các đệ tử ký danh đều lộ ra vẻ sùng bái, hướng tới.
Nhờ có Hàn Tuyệt mà bọn hắn mới có một nơi để an tâm tu luyện thế này, ngay cả Thánh Nhân cũng không thể uy hiếp đến bọn hắn.
Sau khi đi dạo quanh Bách Nhạc Tiên Xuyên một vòng, dường như Hàn Tuyệt đã hiểu ra điều gì.
Loại cảm giác này rất khó hình dung.
Thế nào là Thánh Nhân?
Là pháp lực cao cường sao?
Không phải như vậy.
Ngoài tu vi đạt tới cực hạn ra còn cần tâm cảnh nữa.
Đời này, trải nghiệm của Hàn Tuyệt vẫn còn quá ít, ít đến mức thậm chí còn không bằng phàm nhân tầm thường.
“Có lẽ ta phải đi ra ngoài một chuyến.”
Hàn Tuyệt thầm nghĩ, ánh mắt dần trở nên kiên định.
“Nếu bây giờ ta ra khỏi Đạo Tràng, du tẩu khắp Tiên giới, liệu có gặp phải nguy hiểm gì không?”
Hàn Tuyệt cẩn thận hỏi.
【 Cần khấu trừ ba tỷ năm thọ mệnh, có tiếp tục hay không 】
Tiếp tục!
【 Không có 】
Hàn Tuyệt thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn trở lại đạo quan, bắt đầu sáng tạo ra Thiên Chi Khôi Lỗi.
Để lại một phân thân trong đạo quan rồi hắn mới có thể yên tâm ra ngoài.
Mấy ngày sau, Hàn Tuyệt im lặng rời đi, không kinh động tới bất cứ ai.
Hắn áp chế tu vi của mình đến gần như không còn, dùng pháp lực giấu chí bảo toàn thân đi, hóa thành một bạch y nam tử bình thường, khuôn mặt vẫn mang dung mạo tuyệt thế vô song ngày trước.
Hơn ba vạn năm, đây là lần đầu tiên Hàn Tuyệt du tẩu Tiên giới, dù đã biết sẽ không có nguy hiểm gì nhưng hắn vẫn thấy hơi căng thẳng.
Có điều theo thời gian dần qua, hắn đã nhanh chóng bình tĩnh lại.
Hắn không bay mà chỉ chậm rãi bước đi, hành tẩu khắp thiên địa, dùng chính hai chân của mình đi qua từng ngọn núi trùng điệp. Hắn đã nhìn thấy hồ nước trong xanh tráng lệ, rộng vô biên vô hạn, đã nghe thấy tiếng gió gào thét như tiếng rồng gầm, cũng đã tắm gội bằng nước mưa do Tiên khí ngưng tụ thành.
Theo sự hiểu biết càng ngày càng nhiều hơn, lý giải của hắn với Cực Nguyên Đại Đạo cũng càng ngày càng sâu hơn.
Cực Nguyên Đại Đạo, vạn vật sâm la, tất cả tồn tại đều có thể là Đại Đạo.
Qua khoảng tám mươi năm.
Màn đêm buông xuống.
Hàn Tuyệt dừng lại bên hồ, bắt đầu đả tọa tu luyện, ngẫm lại cảm xúc mấy năm nay.
Hắn không có nhân quả gắn kết với các sinh linh khác, vẫn luôn du tẩu một mình.
Ánh trăng như nước, mặt hồ lóng lánh, rừng cây bốn phía khẽ lay động theo gió, tiếng gió như tiếng nhạc, mái tóc đen của Hàn Tuyệt tung bay theo gió.
Loạt soạt!
Phía sau lùm cây truyền đến tiếng vang, một con hồ ly đỏ chui ra, thoạt nhìn nó chỉ to bằng con mèo mà Nhân tộc nuôi.
Nó chớp đôi mắt to nhìn về phía Hàn Tuyệt.
Do dự một lát, nó cẩn thận đi tới bên cạnh Hàn Tuyệt, còn học quỳ xuống như người, trán chống lên mặt cỏ.
Hàn Tuyệt nhắm mắt, cứ như không thấy sự xuất hiện của nó.
Nó kêu to một tiếng, Hàn Tuyệt vẫn không để ý đến.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất