Đỉnh Cấp Khí Vận, Lặng Lẽ Tu Luyện Ngàn Năm

Chương 705: Mười năm ở nhân gian, một lòng vấn đạo (1)

Chương 705: Mười năm ở nhân gian, một lòng vấn đạo (1)
Con hồ ly đỏ có chút sốt ruột, nhưng nó vẫn cứ quỳ như thế.
Nguyệt lạc nhật thăng, ngày đêm luân chuyển.
Mười ngày sau.
Hàn Tuyệt mở mắt liếc về phía hồ ly đỏ bên cạnh, hỏi: “Tại sao ngươi lại quỳ với ta?”
Hồ ly đỏ nói: “Ta muốn tu hành với ngài.”
“Ta chỉ là phàm nhân, không có đạo hạnh gì.”
“Ta có dị đồng bẩm sinh, có thể nhìn thấy linh hồn, nhưng ta không thể nhìn thấy linh hồn của ngài.”
Hàn Tuyệt lắc lắc đầu, chậm rãi đứng dậy.
Hắn không cảm thấy hứng thú với con hồ lý đỏ này, ngay cả tiêu chuẩn Tiên Thiên Khí Vận của hệ thống cũng không đạt tới, tư chất tầm thường.
Hàn Tuyệt rời đi, hồ ly đỏ đi theo hắn.
Một người một hồ ly tiếp tục lưu lạc thiên nhai.
Hàn Tuyệt không đuổi con hồ ly đỏ kia đi, hắn muốn nhìn xem con vật này có quyết tâm tới đâu.
Những năm tháng về sau, bọn hắn trải qua đủ loại thiên tai, cũng đi ngang qua đủ loại kỳ quan mỹ lệ, ngẫu nhiên sẽ gặp phải sinh linh hóa hình đang chém giết nhau.
Hàn Tuyệt không chủ động trêu chọc các sinh linh khác, cho nên cũng không gặp phải mấy chuyện cướp bóc linh tinh.
Mà trông hắn cũng không giống như người có chí bảo.
Hai trăm năm sau.
Hàn Tuyệt đi tới một thành trì Nhân tộc, từ xa nhìn lại chỉ thấy cát bay đầy trời, suýt chút nữa bao trùm cả tòa thành lớn này.
Hắn quay đầu nhìn về phía hồ ly đỏ đằng sau, nói: “Dừng ở đây đi.”
Dứt lời, hắn tiếp tục bước đi, biến mất trong cát bụi mịt mù.
Hồ ly đỏ im lặng, nó không đi theo, bởi vì nếu đi theo nó sẽ phải chết, nhưng nó cũng không rời đi, chỉ nằm phục bên trên cồn cát, ngơ ngác nhìn tòa thành lớn phương xa.
Hàn Tuyệt đi tới trước cửa thành, có binh lính đứng gác, muốn vào thành cần phải giao nộp linh thạch, hắn tùy tiện lật tay một cái đã biến ra linh thạch, thuận lợi vào thành.
Sau khi vào thành, dung mạo của Hàn Tuyệt khiến không ít người chú ý tới.
Hàn Tuyệt cũng không cố tình che giấu dung mạo mình bởi vì không cần thiết, hắn cũng không sợ phiền toái.
Hắn chỉ cần thổi một hơi, cả tòa thành sẽ hóa thành tro bụi.
Bên trong thành không hoang vắng như khi nhìn từ bên ngoài, ngược lại còn có vẻ dạt dào ý xuân, sinh cơ bừng bừng, hai bên đường phố thường xuyên trông thấy cây cối, phong cảnh đẹp như ở Giang Nam Hoa Hạ.
Hàn Tuyệt đi vào một khách điếm, tùy tiện tìm một góc trên lầu hai rồi ngồi xuống.
Chọn rượu và thức ăn với tiểu nhị xong, hắn lại quay đầu nhìn ra đường phố bên ngoài cửa sổ, nhìn cảnh người đến người đi, hắn lại trào dâng cảm xúc.
Không lâu trước đó hắn cũng từng là một trong số thương sinh mờ mịt này.
“Dường như ngươi đang rất hoang mang.”
Một tiếng cười truyền đến, chỉ thấy một lão đạo sĩ đi tới.
Hàn Tuyệt liếc mắt nhìn hắn ta.
Ồ?
Thái Ất Kim Tiên!
Lão đạo sĩ ngồi xuống trước mặt Hàn Tuyệt, khuôn mặt tươi cười, nói: “Bèo nước gặp nhau, nếu có gì hoang mang có thể nói với ta, có khi người ngoài sẽ dễ dàng đưa ra lời giải cho ngươi hơn.”
Hàn Tuyệt nhìn chằm chằm lão đạo sĩ, trên mặt nở một nụ cười nhạt, hỏi: “Ngươi là người phương nào? Giải quyết vấn đề cho ta xong ngươi muốn có được cái gì?”
Lão đạo sĩ cười nói: “Nếu tiểu hữu bằng lòng mời bần đạo ăn một bữa cơm thì quá tốt, bần đạo hành tẩu khắp thiên hạ, lòng mang chí lớn, đã từng giải đáp rất nhiều vấn đề cho rất nhiều người, thậm chí là cả Nhân Vương.”
Lực thích ứng của Nhân tộc vô cùng mạnh, Lượng Kiếp kết thúc chưa được ba vạn năm mà Nhân tộc đã kế thừa quy tắc cường thịnh của Nhân tộc trước Lượng Kiếp, ngay cả Nhân Vương cũng đã được lập ra.
Nhìn thành trì phồn vinh phát triển này, Hàn Tuyệt còn tưởng mình vừa xuyên việt chứ không phải ở thời kỳ Thái Cổ Thiên Đạo khởi động lại.
Hàn Tuyệt cười hỏi: “Vậy ngươi có thể nhìn thấu suy nghĩ của ta sao?”
Lão đạo sĩ lắc đầu nói: “Lòng người sao có thể nhìn thấu, đến tiên thần cũng sợ lòng dạ con người.”
Hàn Tuyệt đang nhàm chán, bỗng thấy hơi hứng thú, cười nói: “Vậy ngươi có phải Tiên nhân không?”
“Nhàn vân dã hạc, tán tu mà thôi.”
“Vậy ngươi biết tồn tại còn cao hơn tiên nhân là gì không?”
“Tất nhiên là Thánh Nhân, Thiên Nhân rồi.”
Hàn Tuyệt bắt đầu nói chuyện phiếm với lão đạo sĩ, rượu và thức ăn nhanh chóng được bưng lên, lão đạo sĩ bắt đầu ăn ngấu nghiến, cứ như đã mấy đời không được ăn gì vậy.
Thái Ất Kim Tiên mà đói như vậy sao, vừa nhìn đã biết là giả vờ.
Có lẽ thằng nhãi này muốn khiến Hàn Tuyệt xem thường mình, sau đó mới vả mặt.
Đây gọi là gì?
Giả heo ăn thịt hổ?
Trong lòng Hàn Tuyệt cảm thấy buồn cười, nhưng cũng không vạch trần.
Hắn muốn chứng đạo, đây không phải chuyện Thái Ất Kim Tiên có thể chỉ điểm được, chỉ coi như một khúc nhạc đệm thú vị mà thôi.
Một canh giờ sau.
Lão đạo sĩ đứng dậy, cười nói: “Tiểu hữu dung nhan tuyệt thế, không biết đã cầm tù trái tim của bao nhiêu thiếu nữ, có lẽ điều khiến ngươi hoang mang chỉ có một chữ tình, không oán không hối, không phụ lòng nàng, cuối cùng sẽ thông suốt thôi.”
Nhìn hắn ta biến mất ở đầu cầu thang, Hàn Tuyệt lắc đầu bật cười.
Thần côn!
Hàn Tuyệt cười cười, lại như nghĩ đến điều gì, nhìn ra ngoài cửa sổ tiếp tục suy tư.
Có lẽ thứ hắn thiếu chính là trải nghiệm.
“Có lẽ ta có thể ở lại đây, làm người phàm một đời.”
Hàn Tuyệt thầm nghĩ.
Sau khi có chủ ý, Hàn Tuyệt đứng dậy đi ra khỏi khách điếm.
Trước tiên hắn mua một đình viện trong thành, sau đó mua thêm gia cụ, người hầu, từ đây định cư trong tòa thành này, họ tên vẫn là Hàn Tuyệt.
Hàn Tuyệt trong thiên hạ không có mười vạn cũng có tám ngàn.
Tên của Hàn Tuyệt còn chưa vang khắp Tiên giới, căn bản không sợ rước lấy phiền toái.
Xuân đi thu tới.
Hàn Tuyệt ở lại trong thành mười năm.
Tòa thành này tên là Đông Thủ thành, là một trong số các thành trì ở biên giới của Nhân tộc, thỉnh thoảng sẽ bị Cổ tộc hoặc hung thú tập kích, cho nên trận pháp của nó tương đối cao cấp.
Hàn Tuyệt đã hoàn toàn dung nhập vào Đông Thủ thành, cũng làm thân với hàng xóm.
Một ngày nọ.
Đông Thủ thành tuyết lớn đầy trời, toàn thành chìm trong một màu trắng.
Hàn Tuyệt ngồi trong đình viện ngắm tuyết, hiểu được ý nghĩa chân chính của thiên địa.
Lão nô quét tuyết bên cạnh lắc lắc đầu, trong lòng cảm khái: “Gia chủ lại bắt đầu xuất thần rồi, không biết đang nghĩ gì.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất