Chương 708: Lòng hướng đạo, Thiên tộc tìm Tiên (1)
Trong mộng cảnh, bên cạnh Hoàng Tuyền.
Hàn Tuyệt chắp tay hành lễ với Hậu Thổ nương nương.
Hậu Thổ nương nương nói: “Thiên Ma tập kích, giết Thiên Ma sẽ đạt được công đức, nếu Ẩn Môn muốn trở thành giáo phái khí vận thì đừng bỏ lỡ.”
Hàn Tuyệt cười nói: “Đa tạ nương nương nhắc nhở, Địa Phủ chuẩn bị bao vây diệt trừ Thiên Ma sao?”
“Ừm, bắt Thiên Ma về làm quỷ sai, tuy Thiên Ma tàn bạo nhưng không nhiều mưu mô, xét từ một mặt nào đó bọn hắn cũng không đáng sợ.”
“Thiên Ma từ đâu mà đến?”
“Là do Thánh Nhân của Ma tộc làm, cũng xem như đang phối hợp với Thiên Đạo diễn kịch, qua kiếp Thiên Ma sẽ xuất hiện một lượng lớn người có đại khí vận, sau đó nữa có lẽ là tranh đoạt Thánh vị.”
Trên mặt Hậu Thổ nương nương toát ra vẻ sầu lo, tiếp tục nói: “Ở Địa Phủ không có ai có tư cách tranh đoạt Thánh vị, ta hy vọng ngươi có thể nắm được nó, nếu ngươi sợ phiền toái ít nhất cũng phải cho người trong Ẩn Môn nắm lấy. Thánh vị này dù là Đạo Môn hay các Thánh Nhân khác lấy được đều sẽ phá vỡ thế cân bằng đã có từ lâu.”
Hàn Tuyệt nhướng mày.
Trong tay hắn đang có Đại Đạo Tử Khí và Hồng Mông Tử Khí, đủ để bồi dưỡng ra hai Thánh Nhân.
Giờ lại đi tranh nữa.
Vậy chẳng phải ở Ẩn Môn, ngoài hắn ra sẽ có thêm ba Thánh Nhân sao?
Ta còn chưa đi tranh, các ngươi đã tự đưa tới cửa rồi?
“Đa tạ nương nương, ta sẽ suy xét nghiêm túc.” Hàn Tuyệt gật đầu nói, trong lòng quả thật cũng ghi nhớ việc này.
Nếu Hậu Thổ nương nương bằng lòng ủng hộ Ẩn Môn, vậy thì hắn không cần kiêng kị quá mức.
Chờ hắn thành Thánh rồi, trong Tiên giới này còn ai là đối thủ của hắn nữa?
Hậu Thổ nương nương lại hàn huyên thêm vài câu với Hàn Tuyệt, không có ý nghĩa sâu xa gì, coi như khách sáo.
Sau đó mộng cảnh kết thúc.
Hàn Tuyệt mở to mắt, phát hiện không biết từ khi nào Thanh Loan Nhi đã xuất hiện bên cạnh.
Thanh Loan Nhi đã quen với việc Hàn Tuyệt thường tự dưng xuất thần, nàng rúc vào người Hàn Tuyệt, khẽ than thở nói: “Phu quân, chàng thấy Thác Nhi có thể an toàn sống sót không?”
Hàn Tuyệt cười thầm, nàng đã truyền thụ công pháp cho nó rồi còn giả vờ gì nữa?
Thanh Loan Nhi không phải người thường, nàng có huyết thống đặc biệt nhưng không thể di truyền cho Hàn Thác, huyết thống của nàng không thể sánh bằng Hàn Tuyệt.
Tuy lai lịch không đơn giản nhưng Thanh Loan Nhi quả thật không có tu vi, Hàn Tuyệt đã suy tính rồi, khi còn nhỏ nàng từng bị nguyền rủa, tu vi của đối phương đã là Thái Ất Chân Tiên, với cả mục tiêu nguyền rủa không phải là nàng mà là phụ mẫu nàng.
Nếu không gặp Hàn Tuyệt, Thanh Loan Nhi đã sớm chết trong bão tuyết rồi.
Hàn Tuyệt nói: “Không có việc gì, chết rồi thì sinh thêm một đứa.”
Thanh Loan Nhi trừng mắt nhìn Hàn Tuyệt, oán trách nói: “Chàng nói cái gì vậy!”
“Trêu nàng thôi, yên tâm đi, tiểu tử kia cát nhân tự có thiên tướng, ta sẽ phù hộ cho nó.”
“Ai, đáng tiếc nó không có linh căn, đều do ta…”
Thanh Loan Nhi chìm trong tự trách, Hàn Tuyệt cũng không hỏi vì sao lại là tại nàng, những chuyện kia của Thanh Loan Nhi, hắn chỉ cần bấm ngón tay tính toán một chút là biết hết, thậm chí còn không cần dùng tới công năng diễn hóa.
Hàn Tuyệt giương mắt nhìn về phía tuyết bay đầy trời bên ngoài.
Có một ai đó đang tới gần Đông Thủ thành.
Đông Thủ thành sắp có nguy hiểm.
...
Oanh!
Một viên đá khổng lồ giáng thẳng từ trên trời xuống, đập lên tường thành Đông Thủ thành, tường thành rung chuyển, đá vụn bay tứ tung, hàng chục binh sĩ bị thương, bốn người trong đó trở thành thịt nát ngay tại chỗ.
Hàn Thác cách đó không xa thấy vậy, mặt mày trắng bệch, thân thể run rẩy.
Hắn ta được thừa kế dung mạo của Hàn Tuyệt, đứng trong vô số binh lính xung quanh hắn ta có vẻ cực kỳ xuất chúng, nhưng đối mặt với sống chết, hắn ta cũng hoảng loạn vô cùng.
Tuy bình thường hắn ta vẫn chăm chỉ luyện thể, nhưng rất ít khi có cơ hội chém giết.
Hắn ta quay đầu nhìn lại, bên trong thiên địa mù tuyết có một thân hình khổng lồ đang tới gần, bóng dáng mơ hồ như đến từ Cửu U Hoàng Tuyền, làm người ta phải giật mình, mang đến sự tuyệt vọng.
“Hung thú Địa Tiên cảnh! Mọi người cẩn thận, lửa của nó có thể đốt cháy linh hồn!”
Một tiên sư ở trên tháp cao phía xa lớn tiếng hô lên, giọng điệu hoảng sợ.
Lời hắn ta nói khiến các binh lính đang đứng trên tường thành sợ hãi, tu sĩ trên trời cũng hoảng loạn tránh né, sợ bị nhắm vào.
Bên dưới tường thành còn có hung thú mênh mông không ngừng ùa tới, hình thể của những hung thú đó đều không lớn.
Đã gần ba vạn năm kể từ khi Thiên Đạo khởi động lại, nhóm sinh linh Tiên Thiên và hung thú đầu tiên đã sinh sản đời sau, tư chất của sinh linh đời thứ hai không bằng đời thứ nhất, thiên tư huyết thống xung đột, một thế hệ lại tiếp một thế hệ, khiến cho càng ngày càng nhiều sinh linh tầm thường xuất hiện.
Đương nhiên, phần lớn sinh linh đều rất mạnh, chỉ vì Nhân tộc quá yếu nên cường giả chân chính khinh thường tới gây sự với Nhân tộc, hoặc không tìm tới do biết Nhân tộc có đại bối cảnh. Trên cơ bản kẻ tìm Nhân tộc gây sự chỉ toàn hung thú và chủng tộc Tiên Thiên tầng dưới chót mà thôi.
Nhưng dù vậy, Nhân tộc cũng không thể bành trướng được nữa.
Tình huống bi thảm như Đông Thủ thành đã xuất hiện quá nhiều lần.
Hàn Thác nhìn cảnh chém giết phía trước, nắm chặt cây thương sắt trong tay, không ngừng đâm rớt đám hung thú muốn xông lên tường thành.
Liên tục chiến đấu, Hàn Thác dần trở nên chết lặng.
Trận chiến này kéo dài không biết bao lâu, mỗi lần Hàn Thác cảm thấy mình như sắp chết, đợt tấn công của hung thú lại thất bại.
Hàn Thác cảm thấy có lẽ mình gặp ảo giác, chiến đấu kéo dài khiến hắn ta cảm thấy vô cùng dày vò, có lẽ từ sâu trong nội tâm hắn đã nghĩ muốn chết.
Tận đến khi trận chiến kết thúc, thành chủ tuyên bố các binh lính ở tiền tuyến có thể về nhà nghỉ ngơi.
Hàn Thác mang theo một thân thương tích về nhà, dọc đường đám người hầu hỏi thăm liên tục nhưng hắn ta chỉ hoảng hốt gật đầu.
Bất tri bất giác, hắn ta đã đi vào trong đình viện, phát hiện phụ thân vẫn đang nhìn lên bầu trời tới xuất thần, giống như một bức tượng đá.
Hàn Tuyệt cảm nhận được ánh mắt của hắn ta bèn cúi đầu liếc nhìn, hơi hơi mỉm cười với hắn ta.