Chương 707: Hữu dục hữu cầu, ba Thánh ở Ẩn Môn
Thanh Loan Nhi nhỏ nhẹ cười nói: “Con xem phụ thân con từ nhỏ đã khổ như vậy, sau này lớn lên con phải hiếu kính hắn cho tốt.”
Hàn Thác gật đầu, kiêu ngạo nói: “Về sau ta sẽ trở thành người tu tiên, trường sinh bất lão, cũng sẽ giúp hai người cùng trường sinh bất lão!”
“Thác Nhi thật có chí khí.”
Thanh Loan Nhi vuốt đầu Hàn Thác, vẻ mặt từ ái.
Hàn Tuyệt nhấp một ngụm rượu nhỏ, cười nhìn hai mẹ con.
Kể ra, sau ba vạn năm khổ tu, thể nghiệm phàm trần một chút như vậy thật sự không tồi, trong lòng cũng có trải nghiệm khác.
Nhưng một đời phàm nhân có vô số điều không xác định, không giống như người tu hành, có thể khống chế nhân sinh của chính mình.
Ba năm sau, Hàn Thác mười sáu tuổi.
Đông Thủ thành lại lần nữa phải đối mặt với nguy hiểm, là thú triều trước nay chưa từng có tập kích, một số thành trì lân cận đã thất thủ, nhiều đồn đãi truyền vào trong Đông Thủ thành, khiến lòng người hốt hoảng.
Thành chủ Đông Thủ thành bắt đầu cưỡng ép trưng binh, nam từ mười lăm tuổi trở lên đều phải nhập ngũ, Hàn Thác cũng đi.
Trời lại lần nữa đổ tuyết lớn, che phủ thiên địa, khoác lên một lớp áo trắng cho cả thành trì.
Hàn Tuyệt đi vào trong khách điếm, đây là khách điếm hắn từng tới vào ngày đầu tiên đến Đông Thủ thành, bình thường hắn hay tới đây.
Vẫn là vị trí cũ, ở trước cửa sổ tầng hai có thể nhìn thấy người đến người đi.
So với ngày xưa, người đi lại trên đường đã ít đi rất nhiều, hơn nữa phần lớn đều đang vô cùng vội vàng.
“Tiểu hữu, đã lâu không gặp, bây giờ trên đầu ngươi đã có tóc bạc, đúng là năm tháng không tha cho một ai.”
Một tiếng cười truyền đến, lão đạo sĩ Hàn Tuyệt gặp được trong lần đầu tới Đông Thủ thành bước tới, vẫn ngồi xuống chỗ đối diện với Hàn Tuyệt.
Nhiều năm trôi qua, Hàn Tuyệt cố ý khiến cho đầu mình có thêm vài sợi tóc bạc, tuy trông vẫn anh tuấn như trước, nhưng cũng không còn trẻ nữa.
Hàn Tuyệt cười nói: “Tiền bối thì vẫn đầu tóc bạc trắng như trước, không khác gì năm đó.”
Lão đạo sĩ cười nói: “Quy tắc cũ?”
Hàn Tuyệt khẽ gật đầu.
Lão đạo sĩ tự rót rượu cho mình, sau đó cười nói: “Chắc hẳn tiểu hữu không phải người thường, thần thái của ngươi không giống như người phàm, ngay cả khi Đông Thủ thành sắp bị diệt ngươi vẫn có thể phong đạm vân khinh, chẳng lẽ ngươi tới đây để trải qua một đời phàm?”
Hàn Tuyệt hỏi ngược lại: “Ngươi thì sao?”
“Ta cũng vậy, hành tẩu nhân gian, tinh luyện tâm cảnh.”
“Ngươi đang độ cảnh gì?”
“Độ Thần, chắc hẳn tiểu hữu đang độ Tiên, ngươi và ta hữu duyên, tương lai ngươi có thể tới Khuynh Thiên môn của ta theo đuổi Đại Đạo.”
Lão đạo sĩ vuốt râu cười nói, rất là đắc ý.
Hàn Tuyệt nói lời cảm tạ, thái độ không mặn không nhạt.
Hai người bắt đầu nói chuyện phiếm.
Trong lúc nói chuyện, ngoài thành truyền đến tiếng gầm gừ của hung thú, đinh tai nhức óc.
Bá tánh đang đi trên đường phố bên dưới sợ tới mức hoảng loạn chạy đi, Hàn Tuyệt và lão đạo sĩ vẫn đang uống rượu nói cười, bọn hắn nói về trải nghiệm hành tẩu thiên nhai của mỗi người.
【 Trần Nhai Tử nảy sinh hảo cảm với ngươi, trước mắt độ hảo cảm là tam tinh 】
Hàn Tuyệt cũng không để ý tới bưu kiện này.
Hồi lâu sau.
Trần Nhai Tử đứng dậy rời đi, chỉ bỏ lại một câu: “Nhân sinh đầy ắp xiềng xích, muốn phá tan xiềng xích thì trước hết phải vô dục vô cầu.”
Lời hắn nói khiến Hàn Tuyệt có hơi xúc động.
Vô dục vô cầu!
Đây là cảnh giới mà các tiên nhân bình thường muốn đạt tới, tránh xa nhân quả.
Hàn Tuyệt chỉ bị dẫn dắt chứ không bị đả động.
Đạo của hắn không phải vô dục vô cầu, mà hoàn toàn tương phản, là hữu dục hữu cầu!
Hắn muốn trường sinh bất tử, hắn sẽ theo đuổi trường sinh bất tử!
Vì theo đuổi ý muốn của mình, hắn sẽ có động lực càng thêm mạnh mẽ để tu hành.
Đây cũng là điều mà rất nhiều phàm nhân làm suốt cuộc đời mình.
Không có gì không tốt cả.
“Ta tị thế lâu như vậy còn không phải để mình trở thành tồn tại cường đại nhất sao, sau khi mạnh nhất rồi, chẳng phải có thể muốn làm gì thì làm cái đó?”
Ánh mắt Hàn Tuyệt lại lần nữa đặt lên người bá tánh đang hoảng loạn chạy trốn bên dưới, hắn có lý giải sâu hơn với Đạo của mình, dần trở nên kiên định.
Ở nhân gian nhiều năm như vậy, hắn cũng coi như đã nhìn thấu tất cả của phàm nhân, sinh lão bệnh tử, yêu hận tình thù, sinh ly tử biệt.
Mỗi một phàm nhân đều đang tìm cách kiểm soát cuộc sống của chính mình.
Hàn Tuyệt đã là Chuẩn Thánh nhưng Đạo tâm hắn đang theo đuổi cũng là như vậy.
Đợi khi hắn thành Thánh, hắn sẽ tùy tâm sở dục!
Ánh mắt Hàn Tuyệt trở nên kiên định.
Thánh Đạo của ta, hữu dục hữu cầu!
Hàn Tuyệt nhập định, bắt đầu tìm hiểu Cực Nguyên Đại Đạo.
Hắn cũng không sợ bị người khác quấy rầy, đừng nói đến phàm nhân xung quanh, ngay cả hung thú ngoài thành có tập kích cũng không thể tổn thương hắn được.
Tai họa lần này của Đông Thủ thành dài hơn mọi lần khác, chiến tranh tàn khốc, chém giết không ngừng.
Hai năm sau.
Hàn Tuyệt đứng trong đình viện, giữa bầu trời đầy tuyết.
Đạo Quả của hắn bắt đầu thay đổi.
Thay đổi hướng tới Thánh Nhân Đạo Quả!
Có lẽ là do đạo tâm kiên định, pháp lực đã lâu không nhúc nhích của Hàn Tuyệt lại bắt đầu tăng lên.
Đã sắp đột phá rồi!
Hàn Tuyệt bắt đầu do dự, có nên trở về không.
Hắn có dự cảm, nhiều nhất trăm năm nữa hắn có thể đột phá.
Nhưng mà nghĩ đến Thanh Loan Nhi và Hàn Thác, Hàn Tuyệt lại mềm lòng, quyết định ở lại bên cạnh bọn hắn.
Hàn Tuyệt thay đổi chủ ý với Hàn Thác.
Lúc trước hắn muốn trấn áp huyết mạch của Hàn Thác là vì sợ Hàn Thác kéo thêm phiền phức về cho hắn, lưu lại lượng lớn nhân quả.
Hiện giờ Hàn Tuyệt nghĩ thông suốt rồi.
Thanh tâm quá ngược lại sẽ trở thành gông xiềng, trở thành trở ngại!
Hàn Tuyệt cười tiêu sái.
【 Hậu Thổ nương nương báo mộng cho ngươi, có chấp nhận hay không 】
Trước mắt Hàn Tuyệt đột nhiên nhảy ra một hàng chữ, hắn im lặng dò hỏi: “Nếu chấp nhận thì có nguy hiểm không?”
【 Cần khấu trừ ba tỷ năm thọ mệnh, có tiếp tục hay không 】
Tiếp tục!
【 Không có 】
Hàn Tuyệt lập tức quyết định chọn chấp nhận.
Vô dục vô cầu, không tượng trưng cho mù quáng xằng bậy.
Cẩn thận là tốt, đặc biệt là khi đối phương có khả năng uy hiếp đến tính mạng mình.