Chương 721: Thiên Đạo có linh trí, Diêm Vương khiếp sợ (2)
Giọng nói lạnh nhạt kia lại tiếp tục vang lên, Cầu Tây Lai nghe vậy thì biến sắc.
Hàn Tuyệt cũng bị dọa sợ.
Thiên Đạo có linh trí, lợi hại đến thế sao?
Tại sao Thiên Đạo lại công bằng nhất?
Chính là vì Thiên Đạo vô tình, sẽ không thiên vị cho bất cứ ai.
Hiện giờ Thiên Đạo có linh trí của riêng mình, chẳng phải sẽ dễ dàng nảy sinh cảm xúc ảnh hưởng đến phán đoán hay sao?
Không nói tới Hàn Tuyệt, Cầu Tây Lai cũng bị dọa.
Sở dĩ những Thánh Nhân như bọn hắn có quyền cao cao tại thượng là bởi Thiên Đạo không thể làm gì, nó sẽ không khống chế bọn hắn.
Bây giờ…
Sắc mặt Cầu Tây Lai trở nên khó coi, hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
Thiên Đạo trả lời: “Diệt trừ dị số, khôi phục trật tự.”
“Ai là dị số?”
“Thánh Nhân mới, Hàn Tuyệt.”
“Đạo Tổ nói hắn là biến số…”
“Biến số chính là dị số, chỉ vì hắn mà Vô Lượng đại kiếp lần trước kết thúc quá nhanh.”
Khuôn mặt Cầu Tây Lai tái xanh.
Sau đó hình ảnh vỡ tan.
Ý thức của Hàn Tuyệt trở về trong hiện thực, lòng hắn rất loạn.
“Ta muốn biết Thiên Đạo có linh trí hay không?”
【 Cần khấu trừ 10 tỷ năm thọ mệnh, có tiếp tục hay không 】
Tiếp tục!
【 Có 】
Lòng Hàn Tuyệt lạnh hơn nửa.
“Thiên Đạo liệu có giết ta không?”
【 Cần khấu trừ 10 tỷ năm thọ mệnh, có tiếp tục hay không 】
Tiếp tục!
【 Tạm thời Thiên Đạo không có năng lực chủ động tấn công, nó chỉ có thể giao lưu với sinh linh 】
Thì ra là vậy.
Khó trách nó lại tìm tới Cầu Tây Lai.
Hàn Tuyệt thở phào nhẹ nhõm.
“Cầu Tây Lai có cảm thấy ta là Hắc Ám Cấm Chủ không?”
【 Cần khấu trừ 4 tỷ năm thọ mệnh, có tiếp tục hay không 】
Tiếp tục!
【 Có 】
Mẹ nó!
Hàn Tuyệt nhíu mày, hắn lập tức sinh lòng muốn diệt trừ Cầu Tây Lai.
Những nghĩ rồi lại nghĩ, Cầu Tây Lai cho là thế nhưng chưa chắc các Thánh Nhân khác đã tin.
Huống hồ cho dù các Thánh Nhân tin thì có thể làm gì Hàn Tuyệt?
Chỉ cần Hàn Tuyệt không rời khỏi Đạo Tràng, Thánh Nhân và Thiên Đạo sẽ không thể hại hắn!
“Thật phiền phức, ta không muốn trêu chọc người, nhưng lại luôn có người tìm ta gây sự.”
Hàn Tuyệt không khỏi thở dài.
Chuyên tâm tu luyện, sớm ngày vượt qua Thiên Đạo, đến lúc đó lại bắt Thiên Đạo về làm sủng vật!
...
m gian, Địa phủ.
Dương Thiên Đông ngồi trên điện, nhàm chán ngáp một cái.
Hai hàng quỷ sai đứng bất động, Hắc Bạch Vô Thường áp giải một hồn phách phạm đại tội tới.
Tất cả hồn phách bị áp giải vào điện khảo vấn đều đã gây ra tội nghiệt khi còn sống, nghiệp lực sâu nặng, chứ sinh linh bình thường khi chết đã trực tiếp đi qua cầu Nại Hà rồi.
Dương Thiên Đông nhìn về phía hồn phách đứng trên điện, không khỏi sửng sốt.
Hồn phách bị Hắc Bạch Vô Thường áp giải chính là nhi tử của Hàn Tuyệt, Hàn Thác.
Dương Thiên Đông là một trong số ít người đã từng nhìn thấy dung mạo của Hàn Tuyệt, hắn ta nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hàn Thác, hốt hoảng trong giây lát, hệt như vừa trông thấy Hàn Tuyệt.
Trên đời này không thể nào có người thứ hai có dung mạo như Hàn Tuyệt được.
Dương Thiên Đông nhíu mày hỏi: “Ngươi tên gì, nói gốc gác của mình ra.”
Sắc mặt Hàn Thác rất khó coi, trầm giọng nói: “Ta tên Hàn Thác, sinh ra trong Nhân tộc, thọ mệnh của ta còn chưa tận, ta bị người ta dùng pháp thuật rút hồn phách ra ném vào m gian.”
Dương Thiên Đông hỏi: “Phụ mẫu ngươi tên gì?”
Hàn Thác hơi do dự, nói: “Phụ thân ta tên Hàn Tuyệt, mẫu thân ta tên Thanh Loan Nhi, Diêm Vương, ta thật sự vô tội, thọ mệnh của ta vẫn còn, ta đã từng tìm hiểu, đáng ra m gian sẽ không xử lý những tình huống như ta!”
Đã nhiều năm trôi qua, phụ mẫu của hắn ta đã sớm chết, nói ra cũng chẳng sao.
Bạch Vô Thường mắng: “Làm càn, ngươi dám sai sử cả Diêm Vương?”
“Câm miệng!”
Dương Thiên Đông đập bàn đứng lên, phẫn nộ quát to khiến cả Hắc Bạch Vô Thường và Hàn Thác đều sợ tới mức run lên.
“Phụ thân ngươi tên Hàn Tuyệt… Sao có thể!”
Sắc mặt Dương Thiên Đông thay đổi khôn lường, khó mà tin được.
Quá trùng hợp!
Bộ dáng người này vô cùng giống với Hàn Tuyệt, giờ tên cũng…
Dương Thiên Đông bấm ngón tay suy tính, phát hiện mình không thể tính ra ai là phụ thân của Hàn Thác.
Chẳng lẽ…
Dương Thiên Đông trầm giọng nói: “Hắc Bạch Vô Thường lui ra!”
Nghe vậy, Hắc Bạch Vô Thường liếc nhìn nhau, vội vàng bay ra khỏi đại điện.
Hàn Thác căng thẳng, lông mày nhíu chặt, không biết tại sao Dương Thiên Đông lại thất thố như vậy.
Dương Thiên Đông hỏi: “Ngươi có thể nói về phụ mẫu của ngươi cho ta biết?”
Hàn Thác im lặng.
Khi còn nhỏ hắn ta đã cảm thấy phụ mẫu mình không giống người thường, đặc biệt là mẫu thân, nàng còn truyền thụ cho hắn phương pháp luyện thể, đến nay hắn vẫn cho rằng tất cả những gì mình đang đạt được đều là nhờ có bộ phương pháp luyện thể kia.
Trước mắt không còn biện pháp nào khác, Hàn Thác chỉ có thể nói đúng sự thật, nếu không một khi bị đưa vào luân hồi, mọi điều sẽ tiêu tan hết.
Hắn ta còn đại thù phải báo!
Không thể bỏ qua như vậy được!
Thế là Hàn Thác kể chuyện lúc còn nhỏ của mình.
Dương Thiên Đông càng nghe càng kinh hãi.
Tâm tính của người tên Hàn Tuyệt này quá giống với sư phụ hắn ta.
Giống ở chỗ…
Cẩn thận như nhau!
Đến khi Hàn Thác kể xong, Dương Thiên Đông đã chìm trong trầm tư.
Chắc chắn kẻ này có liên quan tới sư phụ hắn ta.
Nhưng hắn ta không thể trực tiếp vạch trần được, nhỡ đâu sư phụ đã có kế hoạch riêng rồi thì sao?
Cũng có thể đây là cái bẫy mà Thánh Nhân cố ý dùng để bẫy sư phụ hắn ta?
Mặc kệ thế nào, cứ giữ người này lại trước rồi nói, nhưng không thể nói rõ nguyên nhân.
“Từ hôm nay trở đi, bổn vương sẽ cho ngươi m Dương Lệnh, cũng có nghĩa ngươi đạt được chức quỷ sai, nhưng không cần thi hành nhiệm vụ, mau chóng trở về đi.”
Dương Thiên Đông nói xong liền phất tay, một tia hắc quang bay về phía Hàn Thác, rơi vào trong tay hắn ta.
Hàn Thác sửng sốt, không ngờ tình hình lại đột nhiên thay đổi thế này, khiến hắn ta ngớ ra.
Chẳng lẽ phụ mẫu hắn ta có lai lịch không nhỏ?
Hắn ta đang định hỏi.
Dương Thiên Đông bỗng bình tĩnh nói: “Không phải người có đại thù muốn báo sao, còn không mau đi đi, chậm trễ nữa, một khi thân thể của ngươi bị hủy chỉ còn cách đầu thai.”