Chương 728: Đạo Tổ hư hư thực thực, chiến với Thạch Độc Đạo (2)
Nam Cực Thiên Tôn tức giận mắng thầm, hắn ta không kìm được mà bắt đầu nghĩ xem ai mới là Hắc Ám Cấm Chủ.
Hiện giờ các Thánh Nhân đều đang bàn luận rằng Hàn Tuyệt là Hắc Ám Cấm Chủ, nhưng hắn ta không nghĩ vậy.
Dù sao bề ngoài Hàn Tuyệt không có xung đột với bọn hắn, Ẩn Môn cũng luôn co đầu rụt cổ một chỗ, hắn ta vẫn hoài nghi Hắc Ám Cấm Chủ là những Thánh Nhân khác.
Bởi vì Hàn Tuyệt không ở Tam Thập Tam Trọng Thiên, Hắc Ám Cấm Chủ chân chính có thể tùy tiện hắt nước bẩn lên hắn.
Tuy Nam Cực Thiên Tôn không thích Hàn Tuyệt, nhưng hắn ta lại càng chán ghét Cầu Tây Lai hơn.
Nam Cực Thiên Tôn không thể không vận chuyển pháp lực ngăn cản lực lượng nguyền rủa.
Qua một khoảng thời gian.
Nam Cực Thiên Tôn cắn răng, truyền âm cho Lý Mục Nhất và Thiên Tuyệt Giáo Chủ.
Rất nhanh, hai Thánh Nhân đã xuất hiện ở phía sau Nam Cực Thiên Tôn.
Lý Mục Nhất hất tay áo, bày kết giới ra, khiến cho những người nghe giảng đạo không thể nhìn thấy bọn hắn.
Hai Thánh Nhân giơ tay lên, dùng pháp lực của mình trợ giúp Nam Cực Thiên Tôn.
Thiên Tuyệt Giáo Chủ nhíu mày, truyền âm nói: “Cần phải diệt trừ Hắc Ám Cấm Chủ, khi nào động thủ với Ẩn Môn?”
Lý Mục Nhất không trả lời, hắn ta đang do dự.
Nam Cực Thiên Tôn nói: “Lỡ Hắc Ám Cấm Chủ không thuộc Ẩn Môn thì sao, hành động này của chúng ta khác nào coi Hàn Tuyệt là Hắc Ám Cấm Chủ?”
Thiên Tuyệt Giáo Chủ híp mắt nói: “Hơn nữa, trước khi Lượng Kiếp kết thúc, Cầu Tây Lai đã đi mượn sức Hàn Tuyệt, bảo vệ những người có nhân quả với Hàn Tuyệt, chẳng lẽ…”
Ánh mắt Lý Mục Nhất lóe lên.
Thật ra hắn ta cũng có nghi ngờ tương tự, nhưng hắn ta lại sợ thật sự là như vậy.
Nếu Cầu Tây Lai chính là Hắc Ám Cấm Chủ thì thật đáng sợ.
Mệnh Cơ Thánh Nhân đã phát điên, Cầu Tây Lai chính là Thánh Nhân duy nhất khống chế Diệt Đạo Thần Thông!
Người đầu tiên Hắc Ám Cấm Chủ diệt trừ là Mệnh Cơ Thánh Nhân, người được lợi chỉ có Cầu Tây Lai!
“Vượt qua kiếp nạn này đã.” Lý Mục Nhất trầm giọng nói.
Bọn hắn đều có thể cảm nhận được lực nguyền rủa lại tăng mạnh, lực lượng này gần giống với lực lượng khi nguyền rủa Kim An Thánh Nhân lúc trước.
...
Sau khi khấu trừ một ngàn tỷ năm thọ mệnh, Hàn Tuyệt dừng nguyền rủa.
Hắn hướng mắt nhìn về phía Tam Thập Tam Trọng Thiên, những người nghe giảng đạo còn chưa đi ra khỏi Đạo Tràng, xem ra giảng đạo vẫn đang tiếp tục.
Qua một khoảng thời gian nữa rồi lại nguyền rủa.
Nghĩ đến Nam Cực Thiên Tôn đang phải chịu khổ, tâm tình Hàn Tuyệt không khỏi trở nên sung sướng.
Mấy tháng sau.
Hàn Tuyệt đang định nguyền rủa Nam Cực Thiên Tôn, bỗng có một tiếng quát khí phách truyền đến:
“Ta là Thạch Độc Đạo, hôm nay đến khiêu chiến Ẩn Môn chi chủ, chỉ luận thắng bại, không kết thù oán!”
Tiếng quát này quấy rầy tất cả đệ tử trong Ẩn Môn.
Vẻ mặt Hàn Tuyệt trở nên cổ quái.
Bởi vì hắn chọn Thạch Độc Đạo để phục chế, cho nên giờ đây khi chân thân của Thạch Độc Đạo đến, hắn có cảm giác như mình đã chiếm tiện nghi của người ta.
Hàn Tuyệt ngẫm nghĩ, truyền âm cho Lý Đạo Không, nói: “Người này là người mạnh nhất dưới Thánh Nhân, ngươi muốn đánh một trận với hắn không?”
“Đương nhiên!”
Lý Đạo Không lập tức trả lời.
Thế là Hàn Tuyệt dịch chuyển Lý Đạo Không ra ngoài.
Bên trên một dãy núi, Thạch Độc Đạo đứng thẳng, áo choàng bay phần phật, khí thế mạnh mẽ. Khi hắn ta nhìn thấy Lý Đạo Không hiện thân, không khỏi nhíu mày.
“Sao lại là ngươi?” Thạch Độc Đạo bất mãn hỏi.
Lý Đạo Không bình tĩnh nói: “Tiền bối, bây giờ ta đã là hộ pháp của Ẩn Môn, muốn khiêu chiến môn chủ của ta thì phải thắng ta trước đã!”
Keng!
Hắn ta trực tiếp rút kiếm bên hông ra, kiếm của hắn ta không phải loại kiếm tầm thường, mà là Thiên Đạo linh bảo, từng là kiếm một vị Thánh Nhân Nhân Giáo yêu thích.
Thạch Độc Đạo lắc đầu nói: “Ngươi không phải đối thủ của ta.”
Lý Đạo Không bỗng lao về phía Thạch Độc Đạo, tốc độ cực nhanh, chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mặt Thạch Độc Đạo, một kiếm chém xuống.
Ầm!
Sóng khí đáng sợ làm rung chuyển thiên địa, tạo thành từng đầu trường long vặn vẹo mắt thường có thể thấy được.
Chỉ thấy Thạch Độc Đạo dùng ngón trỏ nhẹ nhàng chặn lại một kiếm của Lý Đạo Không.
Sắc mặt Thạch Độc Đạo lạnh băng, khinh miệt nói: “Nếu ngươi muốn chiến, vậy thì chiến!”
“Chuẩn Thánh mà dám thách thức ta? Khi ta bước vào Chuẩn Thánh, Lý Đạo Không ngươi còn chưa sinh ra đâu!”
Vừa dứt lời, hai mắt Thạch Độc Đạo đã phát ra hắc quang, khiến Lý Đạo Không cả kinh lập tức tránh đi.
Hắc quang lóng lánh, bầu trời trực tiếp bị xuyên thủng thành ngàn vết lở loét, thời không điện lưu đan xen giữa vô số hắc động.
Lý Đạo Không đại chiến một trận kinh thiên động địa với Thạch Độc Đạo, hai người đều là Chuẩn Thánh, tùy tiện sử dụng một thần thông cũng đủ để hủy thiên diệt địa, các đệ tử ở trong Bách Nhạc Tiên Xuyên đều sôi nổi chạy ra khỏi động phủ quan chiến.
Dù cách một lớp trận pháp của Đạo Tràng, bọn họ vẫn có thể cảm nhận được uy áp khủng khiếp kia.
“Đại hộ pháp thật mạnh!”
“Ai chiếm thượng phong?”
“Quá nhanh, không trông rõ!”
“Cảnh giới của bọn họ là gì? Đại La?”
“Chỉ sợ là cao hơn, không phải lúc trước môn chủ giảng đạo đã nói giữa hai cảnh giới Đại La và Thánh Nhân còn có một cảnh giới nữa sao!”
“Thạch Độc Đạo mạnh thật, thế mà đại hộ pháp lại không thể nhanh chóng đánh bại hắn, vẫn là môn chủ lợi hại, kẻ địch tìm tới đều bị hắn một kích đánh tan!”
“Đừng nói chuyện lung tung, đại hộ pháp cũng rất mạnh, Thạch Độc Đạo không phải là vị đại năng đã sáng tạo ra Vô Địch Đạo từ rất nhiều năm trước sao? Hắn dám xưng vô địch, tất nhiên là rất mạnh.”
Các đệ tử bàn luận sôi nổi, bởi vì lúc trước đây toàn là Hàn Tuyệt ra tay, kẻ địch không thể sống quá một hơi thở, cho nên hiện tại nhìn thấy Lý Đạo Không giằng co với Thạch Độc Đạo, trong lòng các đệ tử đều cảm thấy chênh lệch cực lớn.
Dù sao bọn hắn cũng không biết rõ Thạch Độc Đạo mạnh bao nhiêu.
Các đệ tử thân truyền đứng dưới tàng Phù Tang Thụ lại xem chiến rất khách quan.
“Thạch Độc Đạo trông giống hệt ba vị tiền bối trong Đạo Tràng của chúng ta, Trương Giác tiền bối được chủ nhân phục chế tu vi của Thánh Nhân, mà ba vị tiền bối còn lại là phỏng chế Thạch Độc Đạo?” Hắc Ngục Kê tấm tắc nói.