Chương 729: Lý Đạo Không hổ thẹn, Ẩn Môn trở thành Thánh địa
A Đại tức giận nói: “Cần ngươi chỉ ra?”
Hỗn Độn Thiên Cẩu cảm khái: “Đúng là rất mạnh, nếu không có trận pháp của Đạo Tràng, chỉ sợ chúng ta đã bị dư chấn của trận chiến này nghiền ép tới tan thành tro bụi.”
Những người khác cũng cảm khái liên tục, tuy có mô phỏng thí luyện, nhưng lúc bọn hắn đối đầu với Lý Đạo Không đều không thể ép Lý Đạo Không xuất ra thực lực chân chính. Nên bây giờ nhìn thấy trận chiến giữa Lý Đạo Không và Thạch Độc Đạo, bọn hắn đều cảm thấy chấn động.
Bên kia.
Trong đạo quan.
Hàn Tuyệt nhíu mày, trên mặt lộ vẻ bất mãn.
Hắn đặt rất nhiều kỳ vọng vào Lý Đạo Không, kết quả Lý Đạo Không đánh với Thạch Độc Đạo lại có hơi quá sức.
Tuy Lý Đạo Không là Chuẩn Thánh cảnh sơ kỳ, Thạch Độc Đạo là Chuẩn Thánh cảnh viên mãn, nhưng hắn vẫn ôm chút chờ mong với Lý Đạo Không.
“Nếu không thể vượt cấp đánh bại kẻ địch sao có thể trở thành đại diện cho Ẩn Môn ta?”
Trong lòng Hàn Tuyệt có điều bất mãn, sau khi trận chiến này kết thúc, cần phải tạo thêm áp lực cho Lý Đạo Không.
Có lẽ là do hắn bảo vệ quá nhiều, khiến cho Lý Đạo Không hơi lơi lỏng.
Cuộc chiến vẫn tiếp diễn.
Qua khoảng nửa canh giờ, hai người vẫn chưa phân cao thấp, nhưng Hàn Tuyệt đã có thể nhìn thấy rõ, Lý Đạo Không hoàn toàn bị đè xuống đánh.
Hàn Tuyệt thở dài một tiếng, hắn nâng tay phải, giơ ngón trỏ lên, một luồng kiếm khí bay vụt ra.
Thạch Độc Đạo đang định thi triển thần thông đột nhiên không kịp phòng bị, bị kiếm khí đánh úp tới từ bên sườn đâm thủng thân thể, máu vẩy ra khắp trời.
Ngắt ngang thi pháp!
Thạch Độc Đạo trừng lớn hai mắt, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Lý Đạo Không lập tức dừng tay, không thừa thế xông lên.
Sắc mặt hắn ta xanh mét, hiểu rõ vừa rồi là Hàn Tuyệt ra tay, kiếm khí đó khiến tim hắn ta đập nhanh.
Quá nhanh!
“Dừng ở đây đi.”
Giọng nói của Hàn Tuyệt vang vọng khắp thiên địa, không ai không nghe thấy.
Thạch Độc Đạo kinh sợ nhìn về phía Bách Nhạc Tiên Xuyên, hắn ta nghiến răng nói: “Thánh Nhân!”
Chỉ một luồng kiếm khí đã có thể đánh tan pháp lực cuồn cuộn trong thân thể hắn ta, không phải Thánh Nhân thì là gì?
Trước đây Thạch Độc Đạo cũng đã từng không biết tự lượng sức mình mà khiêu chiến Thánh Nhân, loại cảm giác sợ hãi này rất khó quên.
Lý Đạo Không bỗng biến mất giữa không trung.
Thạch Độc Đạo cắn chặt răng, giãy giụa một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn rời đi.
Không còn cách nào, chênh lệch thực lực quá lớn, ở lại thêm nữa cũng chỉ là tự rước lấy nhục.
Trong khoảnh khắc khi xoay người kia, Thạch Độc Đạo bỗng nghĩ đến lời Trần Đại Đế nói.
Hắn ta thật sự không có tư cách tự xưng vô địch.
Đáng giận!
Nếu ta có thể thành Thánh…
Thạch Độc Đạo gào to trong lòng, hắn ta đã đạt tới cực hạn của Chuẩn Thánh, không thể trở nên cường đại hơn nữa, dưới Thánh Nhân, đúng là hắn ta chưa từng bại trận lần nào.
...
Trong đạo quan.
Lý Đạo Không đứng trước mặt Hàn Tuyệt, đầu cúi xuống, hệt như hài tử làm sai chuyện.
Hàn Tuyệt mặt không biểu cảm nói: “Ta rất thất vọng.”
Lý Đạo Không lại càng cúi đầu xuống thấp hơn, hai tay trong tay áo siết chặt thành quyền.
Hàn Tuyệt bỗng thấy vui vẻ.
Đang lo không có cơ hội chèn ép Lý Đạo Không.
Từ sau khi gia nhập Ẩn Môn, Lý Đạo Không tuy tôn xưng hắn nhưng vẫn chưa buông bỏ tư thái, người bình thường nhìn vào có khi còn tưởng bọn họ có địa vị ngang hàng.
Ngược lại, Lý Huyền Áo lại nhanh chóng tìm được đúng vị trí của mình, khiến Hàn Tuyệt nhìn hắn ta rất thuận mắt.
Hàn Tuyệt lạnh nhạt nói: “Khi ta mới bước vào Chuẩn Thánh cảnh đã có thể quét ngang cả Chuẩn Thánh cảnh, bao gồm cả Thạch Độc Đạo, ngươi có tin không?”
Lý Đạo Không hít sâu một hơi, nói: “Tin!”
“Ngươi như vậy sao có thể đảm đương vị trí Thánh Nhân của Ẩn Môn?”
“Ta… Quả thật không xứng…”
Lý Đạo Không không hề tức giận, chỉ có tàn khốc, trên mặt lộ vẻ xấu hổ phát hoảng.
Hàn Tuyệt bắt đầu liên tục châm chọc mỉa mai, nhưng Lý Đạo Không chỉ có thể nhịn.
Hồi lâu sau.
Hàn Tuyệt hừ một tiếng: “Tu luyện cho tốt, chờ ngươi đột phá một tiểu cảnh giới, ta sẽ truyền thần thông cho ngươi, sau đó ngươi lại tới khiêu chiến Thạch Độc Đạo. Nhất định phải thắng, người ta coi trọng nhất chính là ngươi, đừng khiến ta phải thất vọng!”
“Đã rõ!”
Lý Đạo Không trầm giọng đáp.
Hàn Tuyệt phất tay, Lý Đạo Không hành lễ rời đi.
Khi đi ra khỏi đạo quan, Lý Đạo Không liếc Trương Giác một cái, bất mãn trong lòng lập tức tan thành mây khói.
Dù sao hắn ta cũng là người cao ngạo, bị Hàn Tuyệt nhục nhã như vậy, sao có thể không có cảm xúc gì?
Nhưng vừa trông thấy Trương Giác, trong lòng hắn ta chỉ còn sót lại mỗi chua xót.
Hàn Tuyệt thật sự có tư cách khinh bỉ hắn ta!
Trên đường trở về, Lý Huyền Áo tiến đến đón Lý Đạo Không, hỏi vừa rồi xảy ra chuyện gì.
Lý Đạo Không cũng không giấu giếm, nói xong liền thở dài rời đi, chuẩn bị nỗ lực tu luyện.
Lý Huyền Áo đứng sững tại chỗ, trợn mắt há hốc mồm.
“Thạch Độc Đạo là tồn tại gần như cường đại nhất dưới Thánh Nhân, sao vào miệng các ngươi lại hệt như phàm phu tục tử thế kia? Một người dám nói, một người lại dám tin?”
Lý Huyền Áo lẩm bẩm tự nói, không thể hiểu nổi.
...
Tin tức Thạch Độc Đạo thất bại tan tác mà về ở Bách Nhạc Tiên Xuyên nhanh chóng truyền khắp Tiên giới.
Mấy năm nay, Thạch Độc Đạo khiêu chiến khắp nơi, có không ít giáo phái khí vận từng bị hắn ta khiêu khích, nhưng đây là lần đầu tiên hắn ta phải chịu thiệt.
Xung quanh Bách Nhạc Tiên Xuyên có không ít sinh linh, thỉnh thoảng còn có tu sĩ đi ngang qua, trùng hợp thấy trận chiến này đều kinh ngạc cảm thán.
Trong lúc nhất thời, truyền thuyết về Bách Nhạc Tiên Xuyên lại nổi khắp mọi nơi.
Càng thần bí lại càng dễ bị sinh linh não bổ.
Ba trăm năm sau, Bách Nhạc Tiên Xuyên đã trở thành Thánh Địa trong miệng chúng sinh.
Thập Tam Trọng Thiên.
Trong một cung điện của Thiên tộc, Kỷ Tiên Thần và Phương Lương gặp mặt.
“Chậc chậc, Ẩn Môn của sư tổ ngươi gần đây lại trở nên nổi bật rồi.” Kỷ Tiên Thần cười nói.
Phương Lương thản nhiên cười đáp: “Cũng bình thường, tất nhiên sư tổ không hy vọng như thế.”
Giả vờ cha ngươi!
Hiện tại ta là sư thúc của ngươi đấy!
Kỷ Tiên Thần thầm thấy đắc ý, chuyện hắn ta bái nhập vào Ẩn Môn còn chưa được tiết lộ, ngay cả Phương Lương cũng không biết.