Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 1073: Buông tha

Edit: Vạn

“Tại sao phải làm như vậy? Cậu không sợ tôi sẽ nói cho cha mẹ cậu biết sao?” Tôn Thiên Lam hung dữ nhìn người con trai ở đối diện, nếu như có thể, nàng tuyệt đối không ngại cho hai tát lên cái mặt đáng ghét kia của hắn.

“Ồ, nguyên lai trong mắt cô vẫn có nhìn thấy bố mẹ tôi, lúc rời đi đó tôi tưởng cô căn bản không có thấy họ chứ.” Hướng Nhật đối với điểm này rất bất mãn, nói thế nào đi nữa cũng là trưởng bối tới nhà bái phỏng làm khách, nhưng lại hoàn toàn không để ý tới. Tin chắc rằng hai người Hướng phụ lúc đó trong lòng cũng không thoải mái, bất quá bọn họ không có so đo mà thôi.

Tôn Thiên Lam không khỏi biến sắc, nàng dĩ nhiên biết thái độ lúc trước của nàng như thế nào, đúng là có sai một chút, nhưng mấy ngày nay trong nhà xảy ra một ít chuyện nên nàng căn bản không có tâm tư để ý tới chuyện khác. Trước kia những ‘thân thích nghèo khó’ đến cửa nàng cũng sẽ mặt mày vui vẻ chào đón, nhưng nay trước mắt cái nhà này cũng sắp duy trì không nổi nữa, làm sao còn đi giúp được những ‘thân thích’ kia tới cửa xin giúp đỡ chứ.

Chuyện nhà bị phá sản tạm thời chỉ có nàng cùng cha mẹ biết, em trai cũng không biết.

“Bởi vì nguyên nhân này cho nên cậu liền bắt em trai tôi tới đánh một trận sao?” Tôn Thiên Lam nghĩ bởi vì thái độ của nàng không tốt cho nên em trai nàng bị trở thành người chết thay.

Hướng Nhật cười nhạt một tiếng, khinh thường nói: “Tôi còn chưa đến nỗi vì chút chuyện như vậy mà động tay động chân. Về phần tại sao lại đánh hắn là có nguyên nhân khác, chỉ có thể nói là hắn tự làm tự chịu.”

Tôn Thiên Lam cắn môi một cái, hiển nhiên không hề tin tưởng hắn nói: “Cậu muốn thế nào mới chịu thả em tôi đi?”

“Chờ tôi dạy dỗ đủ sẽ thả hắn đi.” Hướng Nhật mặt không đổi sắc nói.

“Đánh cho nó thương tích đầy mình sao? Hay là đánh cho nó tàn phế mới tính là đủ?” Tôn Thiên Lam nổi giận đùng đùng hỏi.

“...Không có chuyện gì thì đi đi.” Hướng Nhật nhàn nhạt nhìn nàng, thần sắc bình thản không có động tĩnh gì.

Mà như thế giống như là thái độ thừa nhận, làm cho trong lòng Tôn Thiên Lam run một cái, mới vừa rồi nàng chẳng qua là dưới sự kích động mới có thể thốt lên ‘đánh cho tàn phế’, nhưng bây giờ nhìn thái độ của đối phương tựa hồ sẽ làm thật như vậy.

“Cầu xin cậu bỏ qua cho em trai tôi đi, có chuyện gì thì tính với tôi cũng được!” nếu như thật sự em trai xảy ra chuyện đáng sợ như vậy, gia đình sắp phá sản sẽ càng trở nên tồi tệ hơn, Tôn Thiên Lam liền tỏ ra tư thái cúi đầu, nhưng cũng mang một phần tức giận.

“Với cô... được sao?” Ánh mắt Hướng Nhật lạnh nhạt nhìn nàng từ trên xuống dưới, không thể không nói Tôn Thiên Lam quả thật có tiền vốn để kiêu ngạo, gương mặt xinh đẹp, dáng người khá tốt, rất dễ có thể làm cho đàn ông nhiệt huyết sôi trào.

Tôn Thiên Lam không khỏi nắm thật chặt quần áo trên người, nàng cảm thấy ánh mắt hắn nhìn nàng không có non nớt như bề ngoài vậy, giống như toàn thân nàng bị cởi ra hết trước mặt hắn.

“Này, cô vẫn còn trinh sao?” Hướng Nhật đột nhiên hỏi, tất nhiên không phải là xuất phát từ dâm ý trong lòng mà chỉ thuần túy là tò mò mà thôi.

Tôn Thiên Lam ngẩn ra, tiếp đó sắc mặt đỏ bừng lên, không phải thẹn thùng mà là tức giận, loại chuyện xấu hổ này đối phương lại hỏi ung dung như vậy, nàng tức giận đến nỗi nghiến răng thành tiếng: “Đúng vậy, tôi vẫn còn!”

Nói xong câu này, có lẽ nàng hiểu lầm mục đích của hắn nên hỏi: “Có phải nếu tôi ngủ với cậu thì cậu sẽ thả em trai tôi không?”

Hướng Nhật nhíu mày một cái: “Không nhìn ra cô đối tốt với em trai như vậy, nguyện ý hy sinh bản thân mình để cứu hắn. Bất quá đó là chuyện không thể.”

“Chẳng lẽ cậu nhất định phải đánh chết nó sao? Tôi bây giờ sẽ báo cảnh sát bắt cậu, giết người phải đền mạng.” Ngay cả chuyện xấu hổ nhất Tôn Thiên Lam cũng đã không để ý đến nữa mà nói ra, nếu như đối phương quả thật không thả em trai nàng, coi như cá chết rách lưới nàng cũng không tiếc.

“Đi báo đi.” Hướng Nhật thần sắc u lãnh, không hề có hành động gì.

Thái độ bình tĩnh lạnh lùng này của hắn làm cho Tôn Thiên Lam do dự, thái độ của nàng trở nên có chút mềm xuống: “Nó với cậu có cừu hận lớn như vậy sao? Là vì nhà chúng tôi bây giờ xảy ra chuyện mà không cho các cậu được thứ mong muốn sao?”

“Cho chúng tôi thứ mong muốn?” Hướng Nhật bỉu môi, xem ra Tôn Hòa không nói gì với con gái, cho rằng nhà mình là loại ‘thân thích nghèo khó’ đến cửa xin tiền, “Tôi có thể nói cho cô biết, là ba cô lừa ba tôi đến Bắc Hải, thậm chí hôm qua ba cô còn lừa 30 vạn của ba tôi nữa.”

Tôn Thiên Lam không nghĩ tới chuyện lại không giống như suy nghĩ của nàng, bất quá lập tức phản bác lại: “30 vạn thôi mà, đối với nhà chúng tôi mà nói chẳng qua là chuyện nhỏ...”

“Trước kia thì đúng là như vậy, nhưng bây giờ các người còn thiếu vay nợ lãi suất cao, còn lấy ra được 30 vạn sao?” Hướng Nhật khinh thường cười một tiếng, “Cũng chỉ có ba tôi ngây thơ, chỉ một cuộc gọi của một người chiến hữu trước kia gọi tới cũng vội vàng lên đường giúp đỡ, hơ, còn mang theo tất cả tài sản...”

Tôn Thiên Lam bị nói hoàn toàn sửng sốt, tình huống của nhà mình mà tên nam nhân như ma quỷ này lại biết, hắn cái gì cũng biết!

“...Làm sao cậu biết?” Cái này đã không còn là tấm màn cuối cùng bị vén lên, mà là cả da cùng với xương thịt cũng bị bại lộ trước mắt đối phương rồi, Tôn Thiên Lam lẩm bẩm hỏi, ban đầu nàng còn có thể duy trì thân phận gái nhà giàu cao ngạo, nhưng bây giờ cái gì cũng đã không còn nữa.

“Ở Bắc Hải không có chuyện gì là tôi không biết.” Hướng Nhật mặt lạnh lùng nói, mặc dù những lời này có chút tự sướng, nhưng nếu như chuyện hắn muốn biết, quả thật không có thể lừa gạt được hắn.

Tôn Thiên Lam vừa mới bị những tin tức hắn nói làm cho chấn nhiếp cho nên hoàn toàn không có cảm thấy những lời này có gì không đúng cả.

Thấy nàng còn đang sững sờ, Hướng Nhật không nói gì nữa xoay người rời đi.

Bất quá còn chưa đi được mấy bước thì điện thoại trên người vang lên.

Lấy ra nhìn thì thấy chính là Hướng mẫu gọi tới, Hướng Nhật vội vàng nhận cuộc gọi.

“Chúng ta ăn sáng xong rồi, giờ chuẩn bị trở về, con đang ở đâu thế?” Thanh âm Hướng mẫu truyền tới, trong giọng nói tựa hồ còn mang một ít gì đó khác khác.

“Con đi xa lắm rồi ạ, mẹ với ba cứ về trước đi.” Hướng Nhật một bên nói, một bên trong lòng âm thầm vui mừng, thật may hiện giờ quán bar không hề có thanh âm huyên náo gì, nếu không bị Hướng mẫu nghe được phỏng chừng lại phải nghe một hồi giảng đạo rồi.

Hướng mẫu ở bên kia chần chờ một chút, nói: “Ba con nói, đối với trẻ con không nên chấp làm gì.”

Nghe như vậy Hướng Nhật cũng biết Hướng phụ đang ám chỉ hắn không nên hạ thủ nặng quá với Tôn Thiên Lục, suy nghĩ một lát hắn cũng đáp ứng: “Vâng, con biết rồi.”

“Vậy cứ như thế đi, về sớm một chút.” Hướng mẫu giao phó xong một câu thì cúp máy.

Cất điện thoại đi, Hướng Nhật xoay người đi tới trước mặt Tôn Thiên Lam nói: “Được rồi, đi vào đưa em trai cô ra đi.”

“Cậu, cậu nói gì?” Tôn Thiên Lam mới vừa trong đả kích khôi phục được một chút, có chút nghi ngờ không dám tin nhìn hắn.

“Chuyện em trai cô cứ như vậy đi, bất quá lần sau đừng để tôi thấy hắn, nếu không không bỏ qua dễ dàng vậy đâu.” Hướng Nhật lãnh đạm nói xong xoay người rời đi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất