Các bạn vào G Những người thích đọc truyện Đỉnh cấp lưu manh để cập nhật truyện nhanh hơn nhé.
https://www.facebook.com/groups/1638048609578060/
Hướng Nhật chỉ mất vài phút thong thả đi bộ là đã tới được phòng nghỉ của giảng viên. Đây là một phòng nghỉ rành cho nữ giảng viên trong số hàng chục phòng nghỉ ở trường.
Vừa bước đến Hướng Nhật đã nhìn thấy ngay bờ lưng quen thuộc của người đẹp họ Tống, áo trắng tinh mơ và mái tóc đen xõa ngang vai, trong lòng hắn chợt dâng lên cảm xúc nhớ thương da diết. Đáng tiếc nỗi nhớ điên cuồng ấy lại không thể chuyển hóa thành hành động mà ngay lập tức chạy đến ôm ấp nàng trong vòng tay, bởi vì trong phòng còn có những nữ giảng viên khác. Bèn kìm nén cảm xúc yêu thương vào trong, hắn vội rời đi nhưng cũng chỉ cách chừng 10 mét liền dừng lại rồi lấy điện thoại ra gọi.
Đầu dây bên kia hớn hở bắt máy:
- Alo, em nghe đây ạ!
- Ukm, anh đây, em khỏe không?
Mỹ nữ Tống Thu Hằng cười tươi như bông hoa:
- Dạ! Em khỏe! Anh thì sao? Anh đi Mỹ về từ lúc nào mà không nói cho em biết để em ra đón?
- Anh đang khỏe hơn cả voi đây, vì vậy mới cần em làm gì đó để anh tiêu hao chút sinh lực đó. Hắc hắc!!! Anh mới về hôm qua, nếu anh báo trước cho em thì còn gì là bất ngờ nữa.
- Hứ! Xem cái điệu cười của anh kìa, lại nghĩ đến chuyện đen tối rồi, giỏi lắm, vào đây rồi em cho anh biết tay.
Tống Thu Hằng cười khúc khích.
- Ôi tiểu Tống! Không phải là anh không muốn vào nhưng nhìn xung quanh em đi, sao lại đông thế chứ? Em có biết là anh đang nhớ em đến mức điên cuồng rồi không?
Đảo mắt nhìn quanh một vòng, Tống Thu Hằng thầm cảm thấy tiếc nuối:
- Chịu thôi anh, trong trường thì làm gì có chỗ nào riêng tư cho hai ta. Mà bây giờ anh đang ở đâu?
- Anh vẫn đang đứng từ xa ngắm nhìn em từ lúc đến giờ đây, em đưa mắt nhìn qua cửa sẽ thấy anh.
Hướng Nhật Thuấn Di một cái đã đứng ở cách cửa phòng nghỉ một đoạn, vừa đủ để nàng nhìn thấy nhưng vẫn đảm bảo không ai phát hiện ra.
- A...
Tống Thu Hằng mặt ửng hồng, khuôn mặt kiều diễm càng thêm phần xinh đẹp.
- Nãy giờ anh vẫn nhìn em chăm chú vậy sao?
Nghĩ mà thấy thương, Tống Thu Hằng không tránh khỏi có chút chua xót trong lòng.
- Chứ còn gì nữa, em còn dạy mấy tiết nữa thì được về?
Đầu dây bên kia khẩn trương trả lời:
- Dạ 2 tiết nữa ạ!
- Ukm, chút về ra cổng anh đưa em về, anh có quà dành cho em.
- Wow! Anh khiến em nổi tính tò mò rồi đó. Mà đưa em về không sợ các nàng ghen sao?
Mặc dù vui mừng vì được người ta quan tâm hết mực, nhưng nàng cũng không muốn người ta vì mình mà gặp hoàn cảnh khó xử.
- Em cứ yên tâm nhé, mọi chuyện cứ để đó cho anh. Được rồi em đi dạy đi, chút nữa gặp em.
- Vâng anh! Vậy em đi dạy nhé, chút nữa gặp anh.
Kết thúc điện thoại, Tống Thu Hằng như muốn tan chảy cả cơ thể. Cảm xúc yêu đương chưa bao giờ mãnh liệt hơn bây giờ. Con người đó ấm áp, tử tế, bản lĩnh và luôn tạo cho nàng một niềm tin vững chắc, dẫn dắt nàng đi từ cung bậc cảm xúc này đến những cũng bậc cảm xúc khác.
Đành rời xa Tống Thu Hằng một lúc, Hướng Nhật không vội chở về phòng học mà bước thẳng ra đài phun nước, vừa đi hắn vừa thực hiện một cuộc gọi.
Đầu dây bên kia ngay lập tức bắt máy, giọng nói hết mực kính trọng:
- Đại ca, em nghe đây ạ!
- Ukm, mày giờ có rảnh không, anh nhờ chút việc?
Sắc mặt Hầu Tử trở nên khẩn trương, chưa đến nửa giây đã trả lời:
- Dạ em rảnh ạ! Lúc nào cũng rảnh, chỉ cần đại ca gọi thì dù có đi đến chân trời góc biển em cũng không ngại.
Hầu Từ tuy mồm mép ba hoa nhưng tất cả lời nói đều là thật, hắn có được nhờ ngày hôm nay tất cả đều là nhờ công của Hướng đại ca.
- Mày dạo này làm ăn lớn nên cách nói chuyện cũng khác hẳn nhỉ? Vậy cũng tốt, cố gắng phát huy. Bây giờ mày đến nhà anh ở biệt thự Chân Long, căn nhà số 56, lấy cho anh chiếc Porsche Panamera Turbo màu đen rồi mang đến trường học cho anh, hiện anh đang bận không tự đi lấy được.
- Dạ vâng ạ! Em lập tức đi liền.
Có lệnh của đại ca, Hầu Tử không dám chậm trễ, vội vàng đứng lên gọi đàn em lái xe cấp tốc chở đến biệt thự Chân Long.
- Tốt! Khi nào đến gọi lại cho anh.
- Vâng thưa đại ca!
Hướng Nhật hài lòng kết thúc cuộc gọi. Hầu Tử xem ra cũng không tệ, trong đầu hắn đã có một sắp sếp đặc biệt dành cho Hầu Tử.
Hướng Nhật gọi tiếp cuộc gọi thứ hai, đầu dây bên kia cũng ngay lập tức bắt máy:
- Chào sếp ạ! Em là Hương đây ạ.
Đây là lần thứ hai Hướng Nhật gọi cho nàng. Cảm xúc vẫn y như lần đầu, vẫn là giọng nói của người con gái trẻ tuổi, tuy nói tiếng Anh nhưng vẫn êm tai và dễ đi vào lòng người.
- Chúng ta lại gặp nhau rồi, làm phiền cô một chút chắc không khó khăn gì chứ?
- Sếp cứ nói đùa, phục vụ sếp đó là nghĩa vụ của em mà.
Lan Hương cười tươi. Nàng cũng khá bất ngờ khi người quyền lực như sếp lại tiếp cận nhân viên theo cách cực kỳ dễ thương như vậy.
- Chỉ muốn chọc cười cô một chút đó mà, vì tôi tin rằng mỗi khi cô cười đó sẽ một nụ cười đẹp như nắng mùa thu.
Được sếp khen làm khuôn mặt Lan Hương thêm phần kiều diễm ướt át, làm mấy nam nhân viên làm việc cùng phòng với nàng cứ dán mắt không muốn rời.
- Em nghe nói vài ngày nữa sếp sẽ tới tổng bộ, lúc đó em có nhiệm vụ phải đi theo sếp.
Lan Hương không hiểu sao tự nhiên mình lại nói ra câu chuyện chả liên quan này, không lẽ nàng rất muốn gặp sếp nên mới như vậy?
- Vậy à, thế thì phải nhờ cô giúp đỡ rồi, tôi không rành về nơi đó lắm.
Hướng Nhật cảm thấy đây là chuyện có lợi, chẳng vấn đề gì. Hắn có chút tò mò về cô gái tên Hương này, đây là một cái tên của người Việt Nam. Trong quá khứ hắn không ít lần qua Việt Nam bàn chuyện làm ăn với các đối tác, cũng gặp không ít cô gái. Họ thật sự là những người không chỉ đẹp mà còn siêng năng, chịu khó, chịu khổ.
- Vâng ạ, em sẽ cố hết sức.
- Được rồi, hiện tại tôi cần mua một căn biệt thự ở khu biệt thự Chân Long, nếu có thể là số 70 thì càng tốt.
Hướng Nhật nghĩ không nên để Tống Thu Hằng đi làm ở khoảng cách quá xa, hơn nữa hắn muốn nàng ở gần hắn, ngoài việc dễ dàng bảo vệ an toàn cho nàng thì đêm hôm còn có thể lẻn vào cùng nàng nghiên cứu chân lý cuộc đời người.
- Cô sẽ giúp tôi chứ?
Hướng Nhật hỏi?
- Dạ! Không vấn đề gì đâu ạ. Sếp là người điều hành thế giới, những chuyện này là chuyện nhỏ thôi ạ.
Lan Hương từ tốn trả lời.
- Tốt! Bao giờ thì cô làm xong việc này.
- Dạ! Em đã hoàn thành xong mọi thủ tục rồi ạ. Bây giờ căn nhà số 70, khu biệt thự Chân Long là của sếp rồi ạ.
Lan Hương cười tươi nói.
- Nhanh vậy cơ à?
Hướng Nhật đổ mồ hôi vì ngạc nhiên, có cần thần tốc vậy không? Đây là giao dịch có giá trị không nhỏ, làm nhanh như vậy đây mới là lần đầu hắn thấy.
- Dạ! Nhân viên trợ lý dành cho sếp là 10 người mỗi ca, như vậy 3 ca là 30 người ạ. Tốc độ phải được tính bằng giây. Nếu như ngài không hài lòng thì có thể mua nguyên khu biệt thự Chân Long cũng được ạ.
Lan Hương nói với một thái độ khiến người nghe có cảm giác như mọi thứ chỉ là chuyện nhỏ.
Hướng Nhật hiểu điều nàng nói là có căn cứ, nhưng hắn chỉ cần một cái là đủ.
- Chuyện đó tính sau. Cảm ơn cô!