- Anh là ai?
Mặt Hướng Nhật lập tức trở nên âm trầm, hắn nghe rõ giọng nói người đối diện là giọng đàn ông, vậy
"người yêu" của cô nàng họ An không giống như mình tưởng tượng, điều này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
- Thằng nhóc, ngươi đừng hỏi ta là ai? Ta hỏi ngươi, bây giờ có phải ngươi đang ở cùng với Tâm Tâm hay không?
Giọng nói của người bên kia đầu dây rất kiêu ngạo, hơn nữa giọng nói cũng mang theo ý không được phép nghi ngờ.
Vốn Hướng Nhật đang khó chịu nên nghe được những lời này thì lại càng tức giận hơn:
- Cùng ai ở một chỗ không cần ngươi đánh rắm! Nói cho ngươi biết, Tâm Tâm là của ta, sau này đừng gọi điện làm phiền nàng!
Nói xong, Hướng Nhật cúp luôn điện thoại.
An đại tiểu thư ở bên cạnh đã sớm tức giận đến mức cả người run rẩy, mắt nhìn thẳng về phía lưu manh, giọng như muốn phun ra lửa:
- Hướng Quỳ! Anh.khốn kiếp. Anh nghĩ tới đâu rồi!
Hướng Nhật vẻ mặt bất thiện:
- Làm sao vậy, Tâm Tâm, chẳng lẽ anh giúp em đuổi một tên đáng ghét.
Không đợi hắn nói xong, An Tâm rống lên giận dữ:
- Khốn kiếp! Đó là bố em đó!
- Cái.cái gì?
Hướng Nhật trợn mắt há mồm:
- Em nói vậy.đó là ông già em? Bố vợ tương lai của anh?
- Trả lại cho em!
An Tâm đưa tay đoạt lại cái điện thoại trên tay hắn, đang muốn gọi lại, không ngờ chuông điện thoại lại vang lên, lập tức không chút do dự trả lời.
Hướng Nhật đoán rằng bố vợ gọi lại nên lập tức vểnh tai lắng nghe.
An Tâm hung hăng lườm hắn một cái rồi không để ý tới hắn nữa, quay lại tiếp tục nói chuyện:
- Này, bố, xin lỗi, hắn vừa rồi không biết là bố.
- Không sao cả, không sao cả.
Giọng nói phía bên kia đầu dây hình nhưng không có chút tức giận hay bực bội nào, ngược lại vẫn sang sảng hứng thú:
- Thằng nhóc này rất giống tính bố, bố thích!
Nghe đến đó Hướng Nhật không khỏi đắc ý, xem ra ông bố vợ tương lai họ An không tồi, ít nhất so với lần đầu mình gặp mặt hai ông bố vợ lỗ mũi hướng lên trời - như Sở lão đầu cùng Thạch lão đầu - tốt hơn nhiều lắm.
An Tâm thấy lưu manh cười sung sướng, tay còn lại dùng sức véo hắn một trận, chờ đến khi đối phương lộ ra vẻ mặt thống khổ mới chịu buông tay ra, tiếp theo lại nói chuyện điện thoại:
- Bố, bố tìm con có việc gì không?
- Thật ra cũng không có chuyện gì to tát cả.
Đối phương nói tới đây giọng nói thay đổi:
- Được rồi, Tâm Tâm, giữa trưa có thể dẫn hắn tới nhà dùng cơm được không?
- Cái này.bố.sợ rằng không được.
Mặt An Tâm trong nháy mắt đỏ bừng, nói chuyện cũng trở nên ấp úng. Mặc dù đã đoán trước có một ngày như vậy, nhưng không nghĩ nó lại tới nhanh như vậy, cô nàng nhất thời không kịp chuẩn bị.
Phía bên kia lại hỏi:
- Sao vậy, không rảnh à?
- Không phải đâu, bố. Tụi con giữa trưa còn có việc riêng, cho nên.
An Tâm cảm giác được mặt càng ngày càng nóng.
- Ha ha.
Phía bên kia truyền đến một tiếng cười to, đột nhiên như không hiểu hỏi:
- Tâm Tâm, các con đang ở chợ?
- Dạ, là.A, bố, sao bố lại biết?
An Tâm kinh ngạc hỏi lại, nhưng phát hiện lưu manh bên cạnh nháy mắt với nàng, đồng thời chỉ về phía sau liền lập tức phản ứng lại, nhất thời mày liễu dựng lên, quát to:
- Bố, sao bố tự nhiên lại cho người theo dõi bọn con?
Người bên kia đầu dây kinh dị hô lên một tiếng, hiển nhiên đối với việc con gái tìm ra đáp án nhanh như vậy có ngoài dự liệu, nhưng dưới chất vấn của con gái, lão cũng có chút ngượng ngùng nói:
- Tâm Tâm, lão già đây cũng là quan tâm đến cuộc sống của con mà.
- Con mới không cần!
An Tâm lớn tiếng sẵng giọng:
- Còn nói là quan tâm đến cuộc sống của người ta, con thấy đó là quấy rầy cuộc sống của con mới đúng. Con cảnh cáo bố, bố già, sau này để cho con biết bố già phái người theo dõi con, con thấy điện thoại của bố cũng không tiếp!
- Sẽ không, sẽ không, nhất định sẽ không, lão già này cam đoan!
Người bên kia thề như chém đinh chặt sắt, có thể cảm giác được như vậy có chút yếu thế liền chuyển sang đề tài khác:
- Được rồi, Tâm Tâm, các con mua đi chợ mua đồ thì ai nấu? Chẳng lẽ thằng nhóc kia sẽ nấu?
- Đương nhiên là con.
Vì không bị nhìn thấy, An Tâm liếc mắt nhìn lưu manh bên cạnh một cái, rất tự nhiên nói. Hơn nữa nàng cũng cho rằng tài nấu nướng của mình cũng không kém gì ai, ít nhất món trứng rán rất là ngon.
Đầu dây bên kia truyền lại một giọng nói khó tin:
- Con? Tâm Tâm, con đừng dọa bố già này tăng xông nhồi máu cơ tim, con cũng biết tim bố không tốt.
- Cái gì? Chính con nấu mà!
An Tâm cực kì bất mãn nói:
- Tốt lắm, không nói với bố nữa, con cúp đây!
- Chờ một chút.
Người bên kia lập tức kêu lên:
- Trước tiên hãy chờ một chút, đưa điện thoại cho thằng nhóc kia, bố có lời muốn nói với hắn.
- Có lời gì ạ?
An Tâm lầm bầm nói, trong lòng không hề muốn tí nào, không chỉ vì tâm lý thẹn thùng kiểu
"vợ xấu cuối cùng cũng gặp bố mẹ chồng", hơn nữa nàng càng sợ hai người đàn ông sẽ ầm ĩ một trận, dù sao tính tình hai người cũng không hiền lành gì, mặc dù bố già nói là không truy cứu chuyện vừa rồi, nhưng có trời mới biết bố già có nói cái gì đó đả thương đến người kia hay không, mà lưu manh cũng không dễ dàng gì bị đe nẹt, rất có thể hai bên sẽ ầm ĩ một trận. Đây là điều An Tâm không muốn nhìn thấy, nhưng không tình nguyện vẫn là không tình nguyện, bố già đã mở miệng, hơn nữa lưu manh cũng không phản đối, không thể làm gì khác hơn là đưa điện thoại cho lưu manh.
Hướng Nhật cũng không biết chuyện An Tâm lo lắng, vừa cầm lấy điện thoại đã lên tiếng xin lỗi:
- Bác trai, xin lỗi, cháu vừa rồi không biết là bác, thật sự rất xin lỗi!
- A, không sao, điều đó ta hiểu được, điều đó nói rõ cậu rất quan tâm đến Tâm Tâm, tốt lắm!
Đối phương nói rất to, tiếp theo giọng nói thay đổi:
- Được rồi, thứ Sáu có thể hay không?
- Ý bác trai là?
Hướng Nhật nhất thời không biết vì sao đối phương lại hỏi như vậy.
- Vốn muốn gọi hai đứa trưa nay đến ăn cơm, nhưng thấy hai đứa
"bận rộn" như vậy ta cũng không quấy rầy, nếu như thứ Sáu rảnh rỗi thì tới chỗ ta đi.
- Nhất định, nhất định.
Hướng Nhật liên tục không ngừng đáp ứng, đồng thời cũng biết ý đồ của đối phương, thực ra là muốn gặp mặt
"con rể", hoặc là nói muốn xem con rể có cân lượng hay không.
- Được rồi, cứ như vậy đi.
Nói xong, đối phương cúp máy.
Mẩu đối thoại của hai người đều lọt vào tai An Tâm không sót một chi tiết, nhưng An Tâm vẫn giả bộ không biết gì lên tiếng hỏi:
- Này, Hướng Quỳ, papa em có nói xấu gì em với anh không?
Hướng Nhật cũng biết cô nàng họ An giả nai hỏi nhưng hắn vẫn thành thật trả lời, lấy lời kính ý để thỏa mãn đối phương:
- Không, bố vợ nói thứ Sáu này mời anh tới ăn cơm.
- Không được gọi
"bố vợ"!
Mặc dù trong lòng ngọt ngào không thôi nhưng An Tâm vẫn giả vờ hung dữ:
- Hừ, em còn chưa tính chyện anh nghe điện thoại của em đâu. Em nói cho anh biết, để bồi thường em, lần sau điện thoại gọi anh phải để em nghe trước, nếu không.
Mới nói tới đây chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên, An Tâm lập tức tập trung tìm nơi phát ra âm thanh - trong quần lưu manh.
- Đưa điện thoại cho em!
An Tâm bá đạo đưa tay ra.
- Cái này.không cần đâu?
Hướng Nhật có chút lo lắng sợ người gọi đến là nữ nhân, chẳng may là nữ sĩ quan cảnh sát thì đúng là bi thảm, mặc dù cô nàng họ An bây giờ còn chưa biết chuyện mình và nàng ta, nhưng nhỡ xảy ra cái gì thì thật không tốt.
Đáng tiếc không đợi hắn quyết định An Tâm đã đi trước một bước móc điện thoại của hắn, từ vẻ mặt khác thường của hắn cộng với trực giác của mình, An Tâm biết có chuyện gì đó nên không đợi hắn đưa đã trực tiếp động thủ. Hướng Nhật cũng vì tránh cho nàng thêm nghi ngờ nên không cản trở, hy vọng không phải là nữ sĩ quan cảnh sát.
- Oánh Oánh?
Khi nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình điện thoại, mặt An Tâm đanh lại, bởi vì cái này tuyệt đối không phải là tên nam nhân, hơn nữa người nào đó lại tự nhiên xưng hô thân mật nhũ danh của người ta như vậy, có thể đoán ra cùng nàng ta quan hệ thân thiết đến cỡ nào.
Phương Oánh Oánh? Nữ thư ký ngực bự kiêm hảo huynh đệ? Đầu Hướng Nhật cũng to ra, lúc này nàng gọi điện thoại đến làm gì? Cứ cho là hắn không cùng nàng có quan hệ gì mập mờ, nhưng hiện tại người nghe điện thoại không phải hắn mà là An đại tiểu thư không rõ tình huống, loại việc này muốn không bị hiểu lầm cũng khó! Song không đợi Hướng Nhật suy nghĩ thêm, An đại tiểu thư đã ấn nút nghe rồi áp vào tai, nói một câu khiến hắn trong lòng run sợ:
- Em yêu, đã lâu không gặp, em nhớ anh không?