Không giống như
"Thiên hồ bang" đang rơi vào cảnh khủng hoảng, tâm trạng của Hướng Nhật cực kỳ dễ chịu, không chỉ vì đã thay thằng Mập báo thù, mà phần nhiều là vì hắn đã gỡ được nút thắt trong lòng bấy lâu nay. Có điều sự dễ chịu này cũng không duy trì được bao lâu, khi hắn về tới nhà thì phát hiện chiếc Rolls - royce bên ngoài đã không cánh mà bay, trong lòng không khỏi trầm xuống, không biết có phải lão già kia lấy lại rồi hay không. Phải biết rằng, hắn còn muốn nhìn bản mặt đáng cười của tên đại ca nhiễu sự khi thấy chiếc xe này. Nhưng nếu không có xe, vậy người có bản mặt đáng cười chính là mình. Hướng Nhật căn bản không muốn để tình cảnh này xảy ra, nếu không hắn cũng sẽ không mặt dày nhờ Trần thượng tướng giúp hắn kiếm ra chiếc xe này.
- Tiểu Thanh, chiếc xe ở bên ngoài đâu rồi?
Vừa mới vào nhà, Hướng Nhật đã vội vàng hỏi đồ đệ đang ngồi xem TV trong phòng khách.
- À.Bị An An lấy đi rồi, cô ấy nói muốn tặng cho bác An.
Thạch Thanh vẫn chăm chú xem TV, hiển nhiên TV đang chiếu đến đoạn gây cấn, một lát sau, đột nhiên nàng bất ngờ hỏi:
- À này, sư phụ, chiếc xe ấy thật sự tặng cho bác An sao?
- Ừ.
Trong lòng Hướng Nhật thở dài một hơi, chỉ cần không phải bị lão già kia lấy trở lại là được. Tuy nói vì vậy mà không được thấy vẻ mặt đặc sắc của tên đại ca nhiễu sự khi chứng kiến chiếc xe, nhưng nói chung còn đỡ hơn việc mình phải mất mặt nếu không kiếm được xe. Hơn nữa đại khái hắn cũng có thể đoán ra suy nghĩ của cô nàng họ An, không chừng nàng không muốn thấy mình cùng đại ca nàng trong lúc đó có va chạm gì, nên thừa dịp mình vắng nhà để đưa chiếc xe đi, có lẽ cũng định giúp mình tâng công trước mặt bố vợ tương lai.
Nghĩ đi nghĩ lại, Hướng Nhật đột nhiên giật mình, nếu cô nàng họ An đi tặng xe, vậy nhất định người đẹp băng sơn cũng đi theo, nói cách khác.trong nhà chỉ có một mình đồ đệ! Đây không phải là cơ hội ngàn năm một thuở hay sao?
Hướng Nhật nhìn về phía đồ đệ ngồi trên ghế salon, bởi vì đang ở trong nhà, cho nên nàng cũng mặc quần áo thường ngày ở nhà, nửa người trên là một chiếc áo T - shirt rộng thùng thình, nửa người dưới là một chiếc váy ngắn chỉ che đến đầu gối, một phần bắp chân thon mịn trắng như tuyết lộ ra ngoài.
Bởi vì đã rất nhiều ngày không được ở cùng một mình đồ đệ, trong lòng Hướng Nhật không khỏi có chút kích động, hắn chậm rãi tiến lại gần trong khi đồ đệ vẫn chưa hay biết gì, vẻ mặt cũng càng ngày càng ám muội.
- Sư phụ, có chuyện gì thế?
Có lẽ cuối cùng cũng cảm giác được có người lại gần mình, Thạch Thanh quay đầu lại, khi phát hiện sư phụ ở ngay bên cạnh thì đã rơi vào một hoàn cảnh cực nguy hiểm, nàng lập tức ý thức được điều gì đó, đang định né tránh, song đối phương sớm đã xông tới.
- Không được, sư phụ, còn.
Tuy nhiên bây giờ Hướng Nhật đã hóa thân thành cầm thú, căn bản không hề để ý tới sự giãy dụa của đồ đệ, hắn đẩy ngay nàng nằm xuống ghế salon, sau đó hôn lên môi nàng.
- Đừng.
Thạch Thanh chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, động tác giãy dụa cũng ngừng lại.
Hướng Nhật vẫn hôn môi, tay cũng không nhàn rỗi, một tay đã đặt lên trái tuyết lê mềm mại trước ngực đồ đệ, ra sức nhào nặn nó thành muôn hình vạn trạng. Mặc dù cách một lớp vải, nhưng cảm giác mềm mại co giãn đến kinh người vẫn khiến cho Hướng Nhật thích thú không thôi. Tuy nhiên như thế hắn cũng chưa thỏa mãn, tay trượt dần xuống, sau đó vén chiếc áo T - shirt rộng thùng thình lên rồi luồn vào trong.
Toàn thân Thạch Thanh lập tức run rẩy, mặc dù đối với nàng đây không phải là lần đầu tiên, nhưng mỗi lần tay đối phương chạm đến bộ vị mẫn cảm trên thân thể nàng mà không có quần áo ngăn cách đều khiến nàng nhịn không được co rúm người.
- Sư phụ.
Thạch Thanh hô lên một cách vô thức.
Hướng Nhật đã dời khỏi miệng nàng, hắn hôn dọc xuống chiếc cổ thon dài trắng như tuyết của nàng, vừa hôn vừa kích thích nàng.
Rốt cuộc Hướng Nhật cũng rút tay về, hắn ôm lấy đồ đệ đã có phần ý loạn tình mê đi về hướng phòng ngủ. Lúc này dù thế nào hắn cũng phải
"ăn" đồ đệ, không thể để nàng trốn tránh như mấy lần trước. Hắn đã tính toán rất kỹ, An Tâm về nhà nhất định sẽ không quay lại nhanh như vậy, có khi còn ăn cơm tối ở nhà luôn, mà bây giờ hiển nhiên còn cách giờ ăn tối tới hơn 2 tiếng đồng hồ, mặc dù có phần không đủ để ân ái đến tận hứng, nhưng Hướng Nhật cũng biết đây là lần đầu tiên của đồ đệ, không thể đòi hỏi quá đáng được, nếu không có thể gây thương tổn thật lớn cho đồ đệ. Hơn nữa đã có lần đầu tiên, còn sợ không có lần tiếp theo hay sao?
Dùng một chân đá văng cánh cửa phòng ngủ, Hướng Nhật cũng chả quan tâm đấy là phòng ngủ của ai, chỉ cần biết căn phòng ấy gần nhất là đủ, hơn nữa bây giờ trong nhà không có ai, phòng của ai đều thế cả.
Thạch Thanh đã ý thức được điều gì sắp xảy ra, hai gò má ửng hồng, nàng cố đẩy Hướng Nhật ra, nhưng toàn thân mềm nhũn lấy không ra một chút sức lực nào, lại nhìn vẻ mặt hưng phấn đến đỏ bừng của hắn, rốt cuộc đành cam chịu không do dự nữa.
Hướng Nhật nhẹ nhàng đặt đồ đệ lên giường, sau đó cả người đè xuống, đồng thời cởi quần áo trên người nàng.
Song tại thời khắc mấu chốt này, một tiếng
"Ư" thật khẽ truyền vào lỗ tai của hai người, có điều Hướng Nhật đã hưng phấn đến cực độ nên tưởng đấy là âm thanh từ đồ đệ phát ra, động tác vẫn tiếp tục không ngừng nghỉ.
Nhưng tiếng
"Ư" lại vang lên một lần nữa, hơn nữa âm lượng cũng gia tăng rất nhiều.
Hướng Nhật dừng tay lại, hắn đã nghe ra âm thanh này tuyệt đối không phát ra từ miệng của đồ đệ, mà là từ chỗ gồ lên trong đống chăn bên cạnh truyền tới. Hướng Nhật nhất thời tỉnh táo lại, mới vừa rồi trong đầu hắn chỉ nghĩ đến
"ăn" đồ đệ, cho nên không hề chú ý tới việc chăn mền được để một cách bất thường. Không đến nỗi khoa trương như vậy chứ? Bình thường cái loại phá bĩnh này đáng lẽ chỉ gặp trong phim hoạt hình thôi mới đúng, nhưng giờ.Hướng Nhật đột nhiên giật nẩy mình, người nằm trong chăn ngủ là ai? Đầu tiên có thể loại trừ An Tâm cùng người đẹp băng sơn mỹ, hai người bọn họ từ trước đến giờ đều đi cùng nhau, chắc chắn là người khác, như vậy chỉ có.chẳng lẽ là Sở Sở đã trở về, vì muốn cho mình một sư vui mừng bất ngờ nên không gọi điện thoại báo trước? Nghĩ tới đây, Hướng Nhật yên tâm hẳn, nếu như là Sở Sở thì không sao cả, bởi vì nàng đã chấp nhận chuyện tình cảm giữa mình và đồ đệ, nói không chừng lần này còn có thể hoàn thành giấc mộng 3p của mình.
Nghĩ đến chuyện còn kích thích hơn bây giờ, Hướng Nhật nhịn không được cười rộ lên, đang định đưa tay kéo chăn ra. Tuy nhiên thật trùng hợp, tay hắn vừa mới chạm đến bên ngoài, đối phương đã xốc chăn lên trước.
Trong nháy mắt Hướng Nhật hóa đá. Sao.Sao có thể thế được, rõ ràng phải là Sở Sở, sao lại biến thành người đẹp băng sơn, hơn nữa trông dáng vẻ ngái ngủ của nàng ta, hình như đã ngủ được một lúc rồi, cũng không nghĩ lại bị mình quấy rầy. Hướng Nhật định rút lui, song đối phương đã mở mắt, khi nhìn thấy hắn, trong mắt cũng tràn ngập vẻ kinh ngạc, hình như không hề đoán trước được người quấy nhiễu giấc ngủ của mình lại là hắn.
- Cô.
Hướng Nhật đã nói không ra lời, một tay vì kinh ngạc nên đã giơ lên giữa không trung, còn tay kia vẫn đang nắm chặt lấy trái tuyết lê mềm mại trên nửa thân trần của đồ đệ.
Người đẹp băng sơn cũng bắt đầu có phản ứng, nàng ngây người nhìn cái tay của nam nhân đang dừng lại trên thân thể nữ nhân. Nhưng thật thần kỳ là nàng không có bất cứ động tác gì quá khích, chỉ hơi lưỡng lự một chút, rồi lập tức xuống giường, sau đó mở cửa ra, từ đầu đến cuối đều không nói một câu nào, cứ như là không có chuyện gì xảy ra.
- Á!
Thạch Thanh sau một lúc sững người cũng bừng tỉnh, nàng kêu lên một tiếng sợ hãi, rồi cuống quýt kéo chăn che người lại. Trên thực tế, mặc dù nàng biết còn có một người ở nhà, nhưng nghĩ rằng đối phương đã ngủ thiếp đi, hơn nữa còn là ở trong phòng của An An, cho nên khi Hướng Nhật định làm chuyện
"ấy" với nàng, mặc dù nàng muốn nhắc nhở hắn nhưng cũng không phải quá kiên quyết. Tuy nhiên nàng nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, Hướng Nhật ôm nàng vào trong căn phòng không phải của nàng, cũng không phải của Sở Sở, ngược lại còn là phòng ngủ của An An vốn là nơi không nên tiến vào nhất. Phải biết rằng, còn có một người ngủ trong đó. Có điều ngay lúc đó nàng đã sớm bị đôi tay ma quỷ của nam nhân làm cho mê muội, căn bản không hề chú ý tới việc nam nhân ôm nàng vào trong phòng nào. Trời ơi.nghĩ đến đây, Thạch Thanh cảm giác không còn mặt mũi nào gặp lại người ta, chính mình không ngờ lại để lộ thân thể ra trước mặt người ngoài, mặc dù đối phương cũng là nữ, nhưng ngay lúc đó nàng còn đang làm chuyện thân mật với một nam nhân. Chuyện như thế này, càng nghĩ lại càng khiến nàng muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
- Tiểu Thanh, làm sao em không nói cho anh biết còn có người khác ở đây?
Hướng Nhật cũng cười khổ không thôi, hắn biết, hiện tại oán giận cũng không có tác dụng gì, chỉ có thể càu nhàu mà thôi. Cảm giác hưng phấn ban đầu sớm đã bị dọa đến không cánh mà bay, hắn không sợ gì khác, chỉ sợ người đẹp băng sơn hoài nghi hắn có ý đồ bất lương với nàng ta. Nói cho cùng, vào phòng ai không vào, sao lại vào phòng này hả trời? Phải biết rằng, lúc ấy đối phương còn đang ngủ trong này, nhưng mình biết giải thích với nàng ta thế nào đây? Cho dù có thể giải thích thì cũng phải xem nên giải thích thế nào, chẳng lẽ lại nói thằng: Bởi vì trong đầu mình chứa toàn tư tưởng bậy bạ, chỉ nghĩ đến chuyện ân ân ái ái mà không hề chú ý xem đã xộc vào phòng của ai? Chuyện như vậy, cho dù Hướng Nhật dám nói ra, sợ rằng đối phương cũng sẽ không thèm nghe cho hết, thậm chí còn có thể nổi nóng cho hắn một trận.
- Sư phụ, ai kêu anh gấp gáp như vậy!
Thạch Thanh trừng mắt mà nhìn sư phụ cầm thú, tuy nhiên nói thì nói như vậy, mặt của nàng vẫn không tự chủ được mà đỏ lên một chút, bởi vì việc này cũng không hoàn toàn là lỗi của nam nhân. Nếu như không phải mình bị nam nhân hôn đến mê muội, có lẽ khó có khả năng gặp phải chuyện xấu hổ đến như vậy.
- Tiểu Thanh, chuyện này không thể hoàn toàn trách anh.
Hướng Nhật mới nói đến đấy, Thạch Thanh đã lấy tay nhéo vào hông nam nhân, nàng tưởng hắn đã biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, để bớt ngượng ngùng đành phải động thủ, hoàn toàn đem hình tượng ôn nhu nghe lời trước đó vứt sang một bên.
Tuy nhiên câu nói kế tiếp của Hướng Nhật lại làm tiêu tan những oán niệm trong lòng nàng:
- Nếu không phải bình thường em không chịu
"cho" anh, anh cũng sẽ không háo sắc đến như vậy?
- Sư phụ!
Thạch Thanh phụng phịu kêu lên một câu, mặc dù biết sư phụ cầm thú không biết xấu hổ, nhưng không ngờ lại vô sỉ đến mức độ này, nếu như không phải sợ đau, nàng đã sớm.Nhưng loại chuyện này rõ ràng không tiện nói ra, trái lại nàng đang lo lắng cho tình cảnh bây giờ:
- Anh nói bây giờ phải làm sao, sư phụ?
Dù sao Thạch Thanh đã hạ quyết tâm, trước khi giải quyết xong mọi chuyện, nàng sẽ không có mặt mũi nào mà đi ra ngoài.
Hướng Nhật thở dài một hơi:
- Để anh ra ngoài nói chuyện.
Loại chuyện này, mặc dù chính Hướng Nhật cũng khó mở miệng, nhưng hắn biết, đồ đệ là thân nữ nhi nên so với mình sợ rằng còn khó khăn hơn, muốn nàng ra ngoài giải thích giúp, đừng có hy vọng. Hơn nữa.Chết thì chết, ngay cả thân thể đối phương mình cũng đã thấy qua, chẳng lẽ còn lo lắng sẽ mất mặt khi nói ra sự thật hay sao?
Tuy nhiên Hướng Nhật cũng không định bỏ qua cơ hội lần này, vất vả lắm đồ đệ mới cho mình
"hái hoa", nếu bỏ lỡ cơ hội này, trời mới biết đến bao giờ mới có lần sau. Hơn nữa Hướng Nhật cũng không quên lời An đại tiểu thư đã nói, chỉ cần mình
"ăn" được đồ đệ, chắc cô nàng An Tâm sẽ không tìm mấy lý do qua loa để từ chối mình nữa? Trên thực tế, hai đêm vừa qua Hướng Nhật đã trải qua trong thống khổ cùng cực, An đại tiểu thư mê người nằm ngay bên cạnh mình, nhưng nàng thủy chung vẫn luôn giữ gìn từng bước một, bất kể Hướng Nhật dùng thủ đoạn gì cũng không hái được trái cấm, cùng lắm nàng chỉ lấy tay giúp hắn thỏa mãn một chút. Hướng Nhật không còn chịu nổi cái cuộc sống vừa giống thiên đường vừa giống địa ngục này nữa, hắn muốn hoàn toàn được sống trên thiên đường.
Sau khi đã tính toán kỹ lưỡng trong lòng, Hướng Nhật vừa nhìn chằm chằm vào đồ đệ vừa nói:
- Tiểu Thanh, nếu anh ra ngoài giải thích, đổi lại buổi tối hôm nay em phải ngủ cùng anh.
Nhìn vẻ mặt bất lương của sư phụ cầm thú, Thạch Thanh cũng biết trốn không thoát, nàng ai oán nhìn thoáng qua nam nhân:
- Sư phụ, nếu anh hứa không làm gì em, em mới đồng ý với anh.
- Sẽ không! Nhất định sẽ không!
Hướng Nhật đáp ứng ngay, nhưng trong lòng lại bổ sung một câu: Đương nhiên anh sẽ không làm gì em, anh chỉ để em làm gì anh mà thôi. Hehe!
Sửa sang lại quần áo một chút, Hướng Nhật mở cửa phòng ra, lập tức nhìn thấy bóng lưng của người đẹp băng sơn đang ngồi trên ghế salon xem TV, xem dáng vẻ tập trung đến bất động của nàng, có vẻ chương trình TV rất hấp dẫn nàng.
Hướng Nhật có chút xấu hổ đi đến ngồi bên cạnh nàng, đương nhiên, ở giữa hai người vẫn có một khoảng cách nhất định. Đầu tiên là làm bộ nhìn bốn phía như chưa từng có chuyện gì xảy ra, sau đó Hướng Nhật ho khan một tiếng rồi mới mở miệng:
- Chuyện vừa rồi.
- Tôi biết!
Không đợi hắn nói xong, người đẹp băng sơn mỹ nữ đã ngắt lời, tuy nhiên con mắt thủy chung vẫn dán chặt vào TV, trên mặt cũng không có bất cứ sự biến hóa gì rõ rệt.
Hướng Nhật nhất thời cảm giác cả người không được tự nhiên, mình cái gì cũng chưa nói, thế mà đối phương có vẻ đã hoàn toàn hiểu rõ, điều này khiến hắn không biết nên nói tiếp thế nào cho phải:
- Ý của tôi là.
Người đẹp băng sơn lại lần nữa ngắt lời hắn, nàng hỏi một câu có phần khó hiểu:
- Anh còn nhớ chuyện tối hôm đó anh nhìn lén tôi và An An không?
- Aaaa.
Kể cả da mặt Hướng Nhật có dày hơn nữa cũng không thể không cảm thấy xấu hổ trước câu hỏi của người đẹp băng sơn, đồng thời hắn cũng đoán không ra mục đích của đối phương, chẳng lẽ muốn tính nợ cũ luôn một thể?
Có điều đoán không ra là một chuyện, trong đầu Hướng Nhật vẫn không tự chủ được hiện lên hình ảnh hai cái thân thể nõn nà đầy xuấn sắc quấn lấy nhau, thật sự khiến người ta phải chảy máu mũi.
Người đẹp băng sơn cũng không bận tâm đến cảm thụ của Hướng Nhật, nàng tiếp tục nói:
- Nếu anh là người xấu như vây, buổi tối hôm đó, bằng năng lực của anh cho dù muốn làm gì chúng tôi, hai người chúng tôi căn bản không thể chống cự được, tuy nhiên lúc ấy anh cũng không làm gì cả. Hơn nữa, An An đã kể với tôi, đã nhiều ngày trôi qua như vậy, anh cũng không bắt cô ấy làm chuyện đó.
Hướng Nhật chỉ hơi sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, ý tứ trong lời nói của người đẹp băng sơn đã rất rõ ràng, nàng căn bản không hề hoài nghi mình có ý đồ gì bất lương với nàng, trên thực tế, chỉ là mình suy nghĩ linh tinh mà thôi. Tuy nhiên Hướng Nhật cũng rất cảm động, hắn không ngờ người đẹp băng sơn bình thường vốn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng lại tín nhiệm hắn đến như vậy. Trên thực tế, loại chuyện này nếu xảy ra với một nữ nhân khác, chắc chắn nàng ta sẽ cho rằng mình rắp tâm làm chuyện bất lương, biết rõ bên trong có một nữ nhân nghỉ ngơi, thế mà vẫn ngang nhiên mang một nữ nhân khác vào làm chuyện
"ấy", chỉ cần không phải người thiểu năng là có thể nhìn ra sự bất thường trong này. Nhưng người đẹp băng sơn chỉ dựa vào hai điểm vừa nói ra mà đã không chút đắn đo tin tưởng mình, nếu Hướng Nhật nói không cảm động thì chắc chắn là nói dối.
Nhưng câu hỏi tiếp theo của người đẹp băng sơn mỹ nhân lại làm Hướng Nhật á khẩu không trả lời được:
- Có một điều tôi còn chưa nghĩ ra, sao hai người lại vào nhầm phòng được nhỉ?
Hướng Nhật líu lưỡi nói:
- Cái này.Cô đừng hiểu lầm, thật ra.
- Tôi nghĩ, nhất định cô ấy quên không nói cho anh biết tôi đang ngủ bên trong, phải không?
Thấy nam nhân ấp úng, người đẹp băng sơn nói ra suy đoán của mình.
Hướng Nhật giống như bắt được phao cứu mạng, hắn liên tục gật đầu:
- Đúng, đúng.
Trong nháy mắt, Hướng Nhật cảm thấy người đẹp băng sơn thật là thông minh khả ái, dùng cái từ
"Băng sơn" để miêu tả nàng chả thích hợp chút nào.
- Có lẽ làm bạn gái anh cũng không tệ?
Người đẹp băng sơn nói như vậy, cũng không hề chú ý đến vẻ mặt kinh hãi đến cực độ của nam nhân, nàng nói tiếp:
- Dù anh có hơi đa tình một chút, nhưng đối xử với các cô ấy đều rất tốt!
olo
Khu phố trung tâm, tại biệt thự của An gia.
An lão hổ nói bóng nói gió với con gái để thăm dò tin tức của gia đình con rể tương lai:
- Tâm Tâm, con nói hắn thật sự không hề đi ra ngoài, ngày hôm sau chiếc xe này tự động được đưa tới?
- Đúng vậy, ba, thế thì có gì lạ đâu!
An Tâm cũng không hiểu tại sao ông già mình lại có vẻ mặt khó tin như vậy, nàng nói một cách hạnh phúc:
- Ông nội người ta quan tâm đến cháu của mình, cho nên tặng hắn chiếc xe thì có gì đâu?
Nhưng An lão hổ lại không cho là vậy, hắn đã kiểm tra qua, chiếc xe vừa đưa tới ngoại trừ khác biển số xe, còn lại giống hệt chiếc trước đây, nói cách khác, tuyệt đối không phải tìm bừa một chiếc xe có ngoại hình giống như vậy đến lừa gạt mình. Cho nên ông nghĩ xa hơn con gái một chút, loại xe này không phải nói tặng là tặng được, mặc dù giá cả của nó cũng không quá đắt đỏ, nhưng nói thẳng ra, cho dù có nhiều tiền hơn nữa cũng chưa chắc đã mua được. Song, cái thằng nhóc trong mắt ông chỉ là kẻ bình thường biết cách dựa vào bạn gái để ngoi lên không ngờ trong một đêm lại có thể kiếm ra loại xe này, hơn nữa bây giờ còn nghe nói ông nội của đối phương tự mình mang tới, An lão hổ không thể không đánh giá lại thằng con rể tương lai của mình. Đương nhiên, bởi vì rất thương yêu con gái, cho nên ông không can thiệp vào chuyện tự do luyến ái của con gái, bất kể đối phương thuộc tầng lớp bình thường đến đâu, ông đều đã xem đối phương là con rể của mình.
Nhưng hiện tại tình huống có vẻ đã khác, có một người ông nội quyền lực như vậy, đối phương còn có thể là người bình thường hay sao? Bây giờ An lão hổ chẳng những suy nghĩ cho hạnh phúc của con gái, mà còn muốn cân nhắc xem có thể hợp tác cùng thế lực của gia đình đối phương hay không, dù sao có thêm một sự trợ giúp cường đại cũng là chuyện tốt khiến cho người ta sảng khoái cả thể xác lẫn tinh thần.
Hơn nữa trong lòng ông còn có một chuyện khác phải băn khoăn, hôm qua con rể tương lai đã nói chắc như đinh đóng cột rằng hôm nay sẽ mang đến một chiếc xe giống như đúc, như vậy chỉ có hai trường hợp: Một là trong nhà hắn vốn có, cho nên hắn mới có thể chắc chắn như vậy. Trường hợp còn lại là trong nhà hắn vốn không có, nhưng hắn cho rằng chuyện kiếm được xe trong một ngày nằm trong tầm tay của hắn. Hiển nhiên, nếu rơi vào trường hợp thứ hai, như vậy thế lực của nhà hắn thật sự khiến người ta phải cảm thấy khinh khủng, thậm chí vượt ra ngoài dự liệu của An lão hổ.
Con cả của An gia - An Ổn ở bên cạnh vẫn như cũ mặc một bồ đồ màu trắng cũng có sắc mặt cực kỳ khó coi, hắn cũng không ngờ cái thằng nhóc mà hắn vô cùng xem thường thật sự có thể kiếm ra loại xe này trong vòng một ngày. Mặc dù đối phương không tự mình mang đến, coi như để lại cho hắn phần nào mặt mũi, nhưng mà trong lòng An Ổn vẫn thấy tức giận. Ban đầu còn tưởng đối phương chỉ dựa vào bạn gái nên mới có chút thế lực, bây giờ xem ra đối phương căn bản không thèm để ý đến chút vốn liếng ấy, vì chính hắn cũng có thế lực mạnh mẽ sau lưng nhưng chưa bộc lộ ra. Buồn cười nhất chính là cái lần mình tới cục cảnh sát để bảo lãnh hắn, mà thực ra người ta không thèm để ý đến chút phiền toái nhỏ này, chính mình đúng là đã xen vào việc của người khác. Nghĩ đến đây, đột nhiên An Ổn có cảm giác như mình bị người ta đùa giỡn.
- Ba, không có việc gì nữa thì con về đây.
An đại tiểu thư cũng mặc kệ ông già mình và anh ruột nghĩ gì, dù sao thì mình cũng đã mang xe đến nơi, chuyện ngày hôm qua nam nhân hứa đã được thực hiện, bây giờ nàng muốn trở về xem hắn đã về nhà hay chưa.
- Khó khăn lắm con mới về nhà được một lần, sao không ở lại chơi với ba thêm một lúc nữa?
An lão hổ đã phục hồi lại tinh thần, ông còn muốn từ trên người con gái hỏi thêm càng nhiều thông tin về con rể tương lai.
Nhưng An đại tiểu thư hiển nhiên không chiều theo ý của ông già mình, nàng bĩu môi nói:
- Gì mà khó khăn lắm mới về nhà được một lần, ngày hôm qua không phải ở nhà chơi với ba cả ngày rồi sao? Ba tự lo đi, dù sao còn có anh cả và anh hai, con không ở lại đâu!
Nói xong, không đợi ông già mình giữ lại, nàng đã xoay người bỏ đi.
- Ôi!
An lão hổ thở dài một hơi, đúng là
"nữ sanh ngoại tộc", bây giờ cũng chẳng thèm quan tâm đến lão già này nữa rồi. Nhìn theo bóng lưng con gái xa dần, An lão hổ châm một điếu xì gà, đang định hưởng thụ một chút, đột nhiên từ ngoài cửa một bóng người lao vào.
- Ba, đã xảy ra chuyện!
Người vào là con thứ hai của An gia, An Định, chỉ thấy vẻ mặt hắn rất lo lắng.
- Lão nhị, có chuyện gì từ từ nói, sao mãi mày không sửa được cái tật hấp tấp của mình thế?
An lão hổ đã trải qua đủ chuyện sóng to gió lớn, đương nhiên có năng lực trầm tĩnh nhất đinh, ông không vội hỏi là chuyện gì mà giáo huấn con trai mình trước.
Tuy nhiên đứa con thứ hai của ông hiển nhiên không tiếp thu được điều này, hắn vẫn nói rất gấp:
-
"Thiên hồ ngũ hung" đã chết!
- Hả?
An lão hổ ngẩn người ra, nhưng lập tức bình tĩnh trở lại, gần như người ta không cảm thấy được sự biến hóa vừa rồi trên mặt ông, hơn nữa đối với ông chuyện chết vài người hoàn toàn không có nghĩa lý gì, giọng nói vẫn lãnh đạm:
- Là đám thua chạy kia làm?
- Hình như không phải người của
"Phi thiên thử".
Đứa con thứ hai của ông nói bằng giọng không chắc chắn lắm
- Hồ ly và Ba Lang hình như biết là ai, có điều bọn chúng đã sợ đến nỗi thần trí bất minh, nói gì cũng không rõ ràng.
- Á?
An lão hổ bắt đầu có chút hứng thú
- Rốt cuộc là ai có thể bọn chúng sợ đến vậy?
- Con cũng không biết, nhưng con cho rằng anh cả nên theo con đi xem một chút, chuyện này có thể dính dáng đến
"Người kia".
- Ý chú nói là.
Con cả của An gia ở bên cạnh đột nhiên tiếp lời, tuy nhiên hắn cũng không nói rõ
"Người kia" cụ thể là ai.
Con thứ hai của An gia gật gật đầu, sắc mặt cũng trở nên nghiêm trọng:
- Không sai! Em đã xem qua hiện trường, có người dùng ngón tay khắc chữ lên trên bàn, nhìn độ sâu của nét chữ, chắc người đó đã đạt tới trình độ A.
Ánh mắt An lão hổ chợt lóe sáng, ông vừa nhìn về phía con cả mình vừa nói:
- An Ổn, mày đi xem một chút đi, nếu đúng là thế thật, chúng ta phải chuẩn bị càng sớm càng tốt.