- Muốn uống chút gì không?
Dẫn nam nhân vào phòng làm việc của tổng giám đốc, đợi hắn ngồi xuống ổn định, Phương Oánh Oánh mới hỏi đại một câu.
- Có vang đỏ không?
Hướng Nhật đang choáng ngợp trước sự xa hoa của căn phòng này, nghe thế liền hỏi lại một cách vô thức.
- Không có.
Phương Oánh Oánh nặng giọng đáp.
Hướng Nhật vuốt vuốt chiếc ghế sofa bằng da thật ở dưới thân, miệng lại hỏi:
- Vang trắng thì sao?
- Không có!
Phương đại thư ký dường như bắt đầu tức giận.
- Dù gì cũng phải có bia chứ?
Hướng Nhật vỗ bàn.
- Rốt cuộc ngươi muốn thế nào!
Cuối cùng Phương Oánh Oánh không kiềm chế cơn giận được nữa, nàng gần như chỉ thẳng vào mặt nam nhân.
- Ta với Tô giám đốc đều là nữ nhân, sao có thể thích uống rượu được?
- Chính cô hỏi tôi muốn uống gì mà?
"
Hướng Nhật nói với vẻ vô tội, hắn hoàn toàn đổ lỗi cho đối phương.
- Kết quả là nơi này cái gì cũng không có, vậy mà dám hỏi người ta uống gì?
- Ngoại trừ rượu!
Phương Oánh Oánh nghiến răng nghiến lợi nói, đột nhiên sực nhớ một chuyện, nàng sợ nam nhân lại đòi thứ đồ uống kỳ quái nào đó, cho nên vội vàng bổ sung:
- Trà hay cà phê?
- Vậy trà đi.
Hướng Nhật ra vẻ miễn cường chọn một thứ, Phương Oánh Oánh tức giận đến nỗi muốn xông lên đạp cho hắn một phát.
- Tức giận như vậy làm gì, phụ nữ tức giận nhiều dễ sinh nếp nhăn lắm.
Hướng Nhật vừa chăm chọc, vừa giang hai tay ra:
- Đến đây nào, huynh đệ, nhiều ngày không gặp rồi, ôm một chút đi.
Không biết tại sao, mỗi lần thấy nữ thư ký, Hướng Nhật có cảm giác rất thoải mái, ăn nói cũng trở nên ba lăng nhăng.
- Cút ngay!
Phương Oánh Oánh nổi giận, nàng gạt phắt cánh tay của nam nhân ra:
- Muốn chiếm tiện nghi của ta, ngươi nằm mơ à?
Hướng Nhật không hề tức giận, hắn mặt dày nói tiếp:
- Ái chà, hai ta còn lạ gì nữa, sao cô khách sáo quá vậy? Tôi còn không sợ bị cô chiếm tiện nghi, cô sợ gì chứ? Đến đây nào - ngoan.
Phương Oánh Oánh dở khóc dở cười, tuy lúc ở Pháp đã thấy qua cái kiểu vô sỉ này của nam nhân, nhưng vẫn có chút không quen, nàng để lại một câu rồi xoay người bước đi:
- Mặc kệ ngươi, ta đi pha trà đây!
- He he.
Nhìn bóng lưng thướt tha cùng cái mông nằm dưới váy vểnh lên thật cao của nữ thư ký khi xoay người bỏ đi, Hướng Nhật cười một cách ám muội. Tuy nhiên YY trong lòng là đủ rồi, nếu lơi dụng thân phận huynh đệ để làm cái hành động không bằng cầm thú ấy, quả thật hắn không ra tay được. Ngồi đợi một lúc lâu, rốt cuộc nữ thư ký cũng bưng trà vào, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi hương thơm ngát. Đáng tiếc Hướng Nhật không phải cao thủ trà đạo, cho nên cũng không nhận ra đấy là loại trà nào. Trên thực tế, có thể nói hắn hoàn toàn mù tịt về trà, sỡ dĩ muốn uống trà cũng chỉ vì hắn không quen uống cà phê, đơn giản vậy thôi.
- Uống thử xem, ta tự tay pha đấy.
Phương Oánh Oánh đặt trà lên bàn, sau đó đưa tay làm động tác "Mời
", nàng cũng không biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì, chỉ tưởng rằng hắn không uống cà phê là vì có cùng đam mê về trà như mình.
Hướng Nhật nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, quả thật trông rất có phong thái tao nhã, sau khi uống xong còn trịnh trọng nói một câu:
- Trà ngon!
Nghe được lời tán thưởng của nam nhân, trong mắt Phương Oánh Oánh không giấu nổi sự vui mừng, hơn nữa phương thức uống trà của đối phương càng khẳng định suy đoán ban đầu của nàng, việc chén trà mình pha có thể được một người hiểu trà thưởng thức quả thật khiến nàng có cảm giác như tìm được tri âm. Tuy nhiên cái ý niệm trong đầu của nàng không duy trì được bao lâu, thậm chí có thể nói nó chỉ lướt qua đầu nàng một vòng rồi lập tức biến mất không còn dấu vết. Chỉ thấy Hướng Nhật sau khi tán thưởng một câu "Trà ngon
" liền đưa chén trà lên miệng uống sạch một hơi, uống xong còn quơ quơ chén trà đã cạn sạch đến đáy, giống như muốn nói cho đối phương biết mình đã uống hết.
- Thế này mà ngươi gọi là uống trà à?
Trên trán Phương Oánh Oánh nổi cả gân xanh, rốt cuộc nàng cũng hiểu được, trên thế giới này, chuyện "trâu nghe đàn
" không phải không có, trước mắt không phải là ví dụ tốt nhất hay sao? Đáng lẽ mình không nên kỳ vọng gì vào con người đối diện, gã này căn bản không phải là dạng tao nhân biết uống trà, hoàn toàn chỉ là một nam nhân thô tục háo sắc, thương thay cho chính mình lại coi hắn là tri âm, trời ạ! May mà vừa rồi mình không xúc động nói ra, nếu không không biết tên nam nhân này sẽ đắc ý đến cỡ nào nữa.
Hướng Nhật dùng ánh mắt cổ quái nhìn thoáng qua nữ thư ký, vừa rồi mình không phải uống trà thì uống cái gì:
- Không phải cô muốn nói cho tôi biết thứ vừa uống không phải là trà đấy chứ?
- Ngươi đi chết đi!
Phương Oánh Oánh giật lấy chén trà trong tay nam nhân, trong lòng nghĩ thầm: thật tổn thất cho mình khi lại đi dâng ra chén trà bảo bối. Bình thường chỉ một mình nàng sử dụng, người khác ngay cả chạm vào cũng không được, bây giờ nàng cảm thấy để nam nhân cầm chén trà này trong tay đúng là một sự sỉ nhục lớn nhất đối với nó.
Hướng Nhật lại hiểu lầm ý của nàng:
- Cô muốn pha thêm chén trà nữa à? Vậy không cần đâu.Có điều nếu cô có lòng như vậy thì tôi cũng ngăn cô nữa, nhưng phiền cô bỏ thêm chút đường vào trà, chén trà vừa rồi nói thật vị hơi nhạt.
Hiển nhiên Hướng Nhật đã quên béng chuyện vừa rồi hắn mới tán thưởng "Trà ngon
".
- Ngươi.
Phương Oánh Oánh giơ chén trà lên định đập bể, nhưng khi nhìn thấy vật trong tay là bảo bối của mình, rốt cuộc nàng không nhẫn tâm ném nó xuống được, chỉ hung hăng trừng mắt lườm nam nhân một cái:
- Ngươi muốn uống thì tự đi mà lấy, ra cửa rẽ trái, trong góc có ấm nước đấy.
Hướng Nhật bất mãn, hắn không nhớ đã đắc tội với cô nữ thư ký ngực bự này lúc nào:
- Này, cô có thái độ gì vậy, nói thế nào thì tôi cũng là khách, thế mà cô lại bảo tôi tự đi lấy nước sao?
- Hừ!
Phương đại thư ký liên tục cười lạnh.
- Ngươi là khách sao? Đừng quên công ty này của ai, phải nói ngươi là chủ nhân nơi này mới đúng chứ?
Hướng Nhật nghẹn lời, hắn rất muốn nói: nếu đã biết hắn là ông chủ ở đây, như vậy càng phải phục vụ cho tốt chứ. Nhưng nói vậy chẳng khác nào dùng thân phận ông chủ ức hiếp đối phương, hắn đành cười xầu hổ rồi chuyển đề tài:
- Chúng ta đừng nói chuyện này nữa, hay là nói về lai lích của tên kia đi.
- Tên kia?
Phương Oánh Oánh sửng sốt, sau đó mới nhớ ra kẻ nam nhân nhắc đến là ai, nàng nói với vẻ xem thường:
- Lai lịch thì không rõ lắm, có điều đối phương họ Âu Dương, ở ngay trên chúng ta một tầng.
Nói tới đây, Phương đại thư ký chỉ lên trần nhà.
- E hèm, tập đoàn Đại Thành là của nhà hắn, tổng tài sản khoảng hơn năm tỷ. Lần này vì một vụ làm ăn chung nên hai bên có qua lại, sau khi nhìn thấy Tô giám đốc, mỗi ngày hắn đều kiếm cớ đến đây, ngươi nói xem, hắn có đáng chết không chứ!
- Quả thật là đáng chết.
Hướng Nhật ngoài miệng thì lẩm bẩm như vậy, nhưng trong lòng hắn lại nghĩ đến một phương diện khác. Họ Âu Dương? Nhớ lại lúc mình đến Thiết gia cũng gặp một tên họ Âu Dương, sẽ không trùng hợp như thế chứ? Đột nhiên trực giác nói cho Hướng Nhật biết bọn chúng là cùng một người. Tuy nhiên nếu thật sự như vậy thì phiền phức rồi, có lẽ phải từ chối thỉnh cầu của nữ thư ký mới được, nếu không lát nữa tên họ Âu Dương thấy mình là bạn trai của cô nàng Tô Úc, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này. Nói không chừng còn lập tức bỏ đi để đến tố cáo mình trước mặt nữ sĩ quan cảnh sát, cứ như vậy, kiểu gì mấy người An đại tiểu thư cũng biết, đến lúc đó không biết sẽ có bao nhiêu sóng gió ập đến. Hơn nữa đây cũng chưa phải quan trọng nhất, điều làm Hướng Nhật càng lo lắng chính là việc đối phương có thể trực tiếp nói với cha mẹ của nữ sĩ quan cảnh sát, thế mới là đòn trí mạng.
- Này, ngươi đang nghĩ gì thế?
Gọi nam nhân vài lần mà thấy hắn chẳng có phản ứng gì, Phương Oánh Oánh tức giận quá liền đẩy hắn một cái. Đang lo lắng xem có cách nào giải quyết nếu xuất hiện tình huống xấu nhất, Hướng Nhật lập tức tỉnh táo lại, đột nhiên hắn thận trọng nhìn nữ thư ký và hỏi:
- Tên kia trông như thế nào?
Hướng Nhật còn nhớ rất rõ, cái tên họ Âu Dương lúc đầu xuất hiện ở Thiết gia có dáng điệu như một con chó vậy, hắn muốn từ lời miêu tả của nữ thư ký để xác định xem bọn chúng có phải là một người hay không.
Phương Oánh Oánh không biết tại sao nam nhân lại hỏi như vậy, nhưng vẫn trả lời:
- Cũng tạm, miễn cưỡng có thể chấp nhận được, có điều ta ghét hắn!
- Cái gì mà miễn cưỡng có thể chấp nhận được?
Hướng Nhật cười khổ, nữ thư ký trả lời như vậy chẳng khác nào không trả lời. Con người ta nếu có ấn tượng không tốt với ai đó, khi miêu tả đương nhiên sẽ có phần nào ác cảm, nói chính xác hơn, chính là miêu tả không đúng với sự thật.
Đang định mở miệng kêu nữ thư ký miêu tả chi tiết hơn một chút, đột nhiên điện thoại trên người đối phương vang lên. Phương Oánh Oánh lấy ra nghe, vừa nghe được câu đầu tiên thì mặt biến sắc, vội vàng cúp điện thoại, sau đó nói với nam nhân:
- Chuẩn bị chút đi, tên kia tới.
- Sẽ không nhanh vậy chứ?
Hướng Nhật nhăn mặt, hắn định gọi nữ thư ký lại để thương lượng việc mình sẽ không ra mặt đóng giả cái thân phận "Bạn trai
" không ổn này nữa, nhưng nàng ta đã đi ra ngoài mất rồi. Hướng Nhật lắc đầu một cách bất đắc dĩ, hắn thả phịch người xuống ghế sofa, xem ra chỉ có thể đi được bước nào thì hay bước đó, hy vọng thế giới này không nhỏ bé như vậy thì tốt.
Đáng tiếc, khi nữ thư ký dẫn theo một thanh niên anh tuấn đi vào, hy vọng cuối cùng của Hướng Nhật hoàn toàn biến thành tuyệt vọng, tên họ Âu Dương này quả nhiên chính là tên Âu Dương "Tiện
" mà hắn gặp ở Thiết gia lần trước. Hướng Nhật không thể không tự khâm phục trực giác của mình mẫn cảm, đồng thời cũng cảm thấy hơi đau khổ vì thế gian không ngờ có chuyện trùng hợp đến vậy. Thế giới này đúng là điên mất rồi! Ngoài những lời này, Hướng Nhật thật sự không tìm ra câu nào có thể hình dung tâm trạng hiện nay của hắn chuẩn xác hơn.
- Là ngươi?
Tên thanh niên được nữ thư ký dẫn vào rõ ràng trong tâm trí cũng có ấn tượng rất sâu với Hướng Nhật, hắn vừa đi vào liền nhận ra ngay nam nhân ngồi trên ghế sofa là ai, chính gã này đã đoạt mất cô gái mà mình thích, nếu như không có sự xuất hiện của gã, dựa vào quan hệ thân thiết giữa hai nhà, không chừng bây giờ mình đã sớm trở thành con rể của Thiết gia.
- Là tôi, Âu Dương "Tiện" huynh, không ngờ chúng ta lại gặp mặt.
Hướng Nhật cười cười, nếu đã gặp, vậy có muốn làm bộ không nhận ra cũng không được. Tuy nhiên trong lòng hắn đã tính toán hết cả rồi, mình tuyệt đối sẽ không chủ động thừa nhận là bạn trai của Tô Úc, như vậy may ra còn có đường sống mà quay về. Đúng vậy, đánh chết cũng không nhận!