Chuyện nữ sĩ quan cảnh sát mang thai đều làm cho các vị đại tiểu thư nóng lòng muốn có theo; Thạch Thanh luôn luôn dịu dàng thì thỉnh thoảng liếc mắt về phía lưu manh, trong mắt bao hàm nhiều ẩn ý; phần Sở Sở, nàng luôn quan niệm khi còn là sinh viên đang đi học thì không nên nghĩ đến chuyện có con, nhưng sau khi thấy nữ sĩ quan cảnh sát vẻ mặt sắp được làm mẹ cực kỳ sáng lạn, nàng không khỏi có chút động lòng; còn An đại tiểu thư thì có biểu hiện kỳ quái nhất, mặt nàng có vẻ chờ mong đồng thời pha lẫn tí sợ hãi. Nhưng mặc kệ chuyện đó như thế nào, ba cô nàng hiển nhiên khi nghe nữ sĩ quan cảnh sát có con đều hưng phấn lạ thường, mãi cho đến khi xong bữa tối cánh phụ nữ
"nhiều chuyện" vẫn còn chưa hết hưng phấn, tiếp tục tụm lại ngồi ở ghế salon ríu rít nói chuyện. Chỉ trong chốc lát, đứa con trong bụng của nữ sĩ quan cảnh sát đã được đặt lên vị trí tối cao.
"An toàn trên hết" vốn là nguyên tắc làm người của Hướng Nhật, để duy trì nguyên tắc này hắn hẳn phải ngay lập tức rời khỏi chỗ
"thị phi" này, thế nhưng cái ghế salon là cái
"ổ" duy nhất của hắn bây giờ. Mấy vị đại tiểu thư mệnh lệnh rõ ràng cấm tiệt hắn không cho vào phòng ngủ, hơn nữa các nàng càng lo sợ hắn đi ra ngoài lại gây chuyện như hồi trưa, hay là đi đùa giỡn với nữ nhân khác nên cũng mệnh lệnh rõ ràng không cho hắn rời khỏi nhà, cho nên hắn chỉ còn có thể ủ rũ lặng lẽ ngồi ở bên cạnh trên ghế salong chịu trận nghe các bà tám bát nháo.
- Mình cảm thấy nếu như là con trai thì đặt tên cho nó là Hướng Dương, còn con gái thì đặt tên là Hướng Nguyệt.
An đại tiểu thư ở một bên thỏ thẻ giọng nói rất êm tai.
- Không được, không được!
Bên cạnh mấy nàng còn chưa phát biểu ý kiến, Hướng Nhật đã nhảy nhổm lên phản đối. Nói giỡn à, cỡ nào đi nữa thì cũng không thể gọi là Hướng Dương được:
- Chữ
"Dương" không phải ý cũng là
"Nhật" sao, gọi Hướng Dương thì cũng chẳng khác gì gọi Hướng Nhật!
Mặc dù hai cái tên cũng không giống nhau lắm, nhưng Hướng Nhật cảm thấy không được tự nhiên, có cái gì đó kỳ kỳ.
- Sao lại không được?
An đại tiểu thư bất mãn, nàng cảm thấy cái tên này rất hay, vừa dễ nghe lại vừa dễ nhớ, dám dựa vào cái gì mà phản đối? Hơn nữa, đây cũng là lần đầu tiên nàng trổ tài đặt tên cho người khác, cũng không ngờ bị lưu manh tạt ngay cho một gáo nước lạnh, làm nàng cụt mất hứng, khó trách nàng tại sao lại nóng giận. Hướng Nhật không biết trả lời như thế nào, chung quy không thể nói cho rõ ràng tại sao? Không thể được, bị An đại tiểu thư bắt bẻ hắn bèn tìm đại một lý do:
- Em đặt hai cái tên như thế không phải là quá tầm thường hay sao? Ở nước mình ít nhất cũng có trên một trăm ngàn người có cái tên đó, chúng ta phải đặt cái tên nào tương đối đặc biệt một chút chứ?
- Hừ!
An đại tiểu thư trừng mắt nhìn lưu manh, hiển nhiên đối với câu trả lời của hắn rất bất mãn, sau đó quay về phía mấy nàng kia hỏi:
- Chị em cảm thấy hai cái tên đó thế nào? Nó nghe rất đẹp phải không?
- Đúng là rất đẹp.
Sở Sở gật đầu. Đối với việc đặt tên thì nàng đây cũng là lần đầu tiên nên không có tư cách múa rìu qua mắt thợ, huống chi nàng nghe hai cái tên này cũng khá êm tai và thuận miệng.
Thạch Thanh cũng không để ý đến lưu manh đang nháy nhó với mình, gật đầu đồng tình:
- An An, hai cái tên này thật sự rất đẹp.
Chỉ có Thiết Uyển trên mặt có chút không đồng tình, nói gì thì nói đứa bé cũng là con của nàng, nàng là mẹ còn chưa nói được câu nào thì người khác tại sao chen vào, thế này là thế nào? Huống chi nàng cũng đã sớm nghĩ đi nghĩ lại cái tên cho con của mình, nhưng hiện tại có lưu manh đang ở đây, không thể làm mất mặt ba cô nàng này được, nên nàng cũng đành miễn cưỡng nói:
- Đúng là rất êm tai.
Được sự đồng tình của cánh chị em làm An Tâm thêm đắc ý, nàng nhìn lưu manh mặt hất lên trời nói:
- Nhìn cho kỹ nhá, các nàng đều cảm thấy hai cái tên đó rất đẹp, chỉ có anh lại không cho là đẹp, anh đang muốn đối đầu với em phỏng?
Hướng Nhật chỉ còn có cách cúi đầu ngả mũ chào thua, mấy cô nàng này cùng nhau liên thủ thì hắn cũng hết cách, không dám ngăn cản. Ây da, nếu mà biết sớm sẽ gặp tình huống như vầy thì mình chết cũng không thèm mở lời, cái này chẳng những không đạt được mục đích, thậm chí đứa con còn chưa ra đời mà nó đã có tên rồi.
- Anh xem TV đây, các em cứ từ từ mà thảo luận.
Hướng Nhật vớt vát một câu, sau đó liền kéo cái ghế ra ngồi trước TV, cũng không hề chú ý đến mấy cô nàng đang tiếp tục trò chuyện ầm ĩ. Dù sao đặt tên trước cũng tốt, mà sinh nam hay sinh nữ cũng tốt, không phải còn tới chín tháng mười ngày à? Gấp chi bây giờ đã phải bàn đến vấn đề này, không phải còn quá sớm hay sao? Chi bằng tưởng tượng đến cảnh mình tiến vào trong phòng của cô nàng họ An, thấy dáng người kiều diễm ướt át của cô nàng cảnh xuân hơ hớ trên giường, không phải tuyệt hơn sao? Chẹp.
Mấy cô nàng thấy hắn đi chỗ khác, cũng không ngừng việc thảo luận mà còn tưng bừng hăng hái hơn lúc nãy, thậm chí chuyện con sau này lớn lên, chuyện chung thân đại sự của nó cũng bị đem ra bàn luận nổ như bắp rang. Các nàng khẳng định nếu nó là con trai thì sau này phải tìm cho nó người bạn gái xinh đẹp nhất thế giới, còn nếu là con gái thì phải tìm cho nó người bạn trai hoàn mỹ nhất thế gian. Đối với những chuyện này, Hướng Nhật chỉ còn cách thở vắn thở dài. Mấy vị đại tiểu thư này sức tưởng tượng công nhận cực kỳ phong phú. Hắn chỉ còn có thể cười khổ lắc lắc đầu rồi quay sang chăm chú xem TV, đương nhiên không phải xem phim tình cảm yêu đương rẻ tiền ba xu, mà là xem thể thao. Nói một cách tương đối, mấy kênh thể thao này so với mấy cái phim tình cảm chết đi sống lại kia thì hấp dẫn hắn hơn.
Chẳng mấy chốc mấy tiếng đồng hồ đã trôi qua, Hướng Nhật bắt đầu không thể kiên trì hơn được nữa, hai mí mắt bắt đầu nặng trĩu muốn rớt xuống, xui cho hắn là mấy vị đại tiểu thư tinh thần lại rất tỉnh táo, hắn chỉ còn cách tiếp tục kiên trì. Rốt cuộc lại hơn một tiếng nữa trôi qua, chợ cuối cùng cũng vãn, ngay lúc tan chợ, mấy bà
"bán cá" trước khi rời đi đều hữu ý vô tình liếc nhìn lưu manh một cái, đáng tiếc vẻ mặt, ánh mắt đầy gợi ý của các nàng lại không lọt vào mắt của lưu manh đang ngủ gà ngủ gật kia, bởi vì hắn thật sự rất buồn ngủ, con mắt muốn díp chặt lại, mơ hồ thấy mấy cô nàng bắt đầu rời đi hắn mới lảo đảo di chuyển sang ghế sa - lông ngã vật xuống ngủ.
Không biết ngủ được bao lâu, Hướng Nhật cảm thấy có ai lay lay người mình, gắng gượng mở mắt ra, lúc này đèn trong phòng khách sớm đã tắt hết, nhưng nhờ vào ánh đèn trong mấy phòng ngủ hắt ra nên cũng thấy được mờ mờ, khi nhìn kỹ khuôn mặt người đang lay mình, bởi vì hắn đang ngủ ngon lại bị người đánh thức nên hơi tức giận mắng:
- An An, em gọi anh dậy làm gì vậy?
An đại tiểu thư có chút tức giận, ban ngày hắn rõ ràng háo sắc thấy sợ, vậy mà bây giờ lại ngủ như heo chết, nếu mà nàng không thừa dịp mấy nàng kia đang ngủ say, phỏng chừng đêm nay hắn còn lâu mới đến tìm nàng. Nhưng bất mãn thì bất mãn, nàng vẫn cố gắng kìm hãm âm thanh ở mức nhỏ nhất có thể để nói chuyện, tránh mấy nàng kia đang trong phòng ngủ nghe được:
- Hướng Quỳ, anh không phải hồi trưa nói muốn em bồi thường anh sao?
- Bồi thường?
Vừa nghe thấy hai chữ này, Hướng Nhật lập tức tỉnh ngủ hẳn, đồng thời thầm mắng mình sao lại có thể ngủ như chết như thế, cũng không biết bây giờ là mấy giờ, không biết có
"hành động" được hay không.mà quan trọng là làm được mấy lần cũng không biết? Cả người kích động, hắn lập tức nhoài qua cái lưng ghế salon ôm lấy An đại tiểu thư kéo xuống, đồng thời đè lên người nàng, môi sục tìm môi.
- Hướng Quỳ, tụi mình vào phòng trước đã.
An Tâm vừa giãy dụa vừa nói nhỏ:
- Coi chừng bị người khác nghe thấy.
- Ừ.
Hướng Nhật đáp lại, nhẹ nhàng thở gấp, đồng thời đứng dậy ôm lấy An đại tiểu thư nhắm ngay phòng ngủ phóng vào. Vừa vào trong phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại, Hướng Nhật không còn kiềm chế được bản thân ôm An đại tiểu thư đặt lên giường, người chồm tới, tay nhanh chóng cởi quần áo trên người nàng.
- Đứng gấp như vậy chứ, coi chừng quần áo của em đấy, đáng ghét.
Thực ra, quần áo trên người An đại tiểu thư cũng chả có gì, toàn thân là một bộ
"áo ngủ" tiêu chuẩn, thân trên mặc cái áo lót bằng tơ màu bạc, ở dưới mặc một cái quần lót màu trắng. Hướng Nhật nhanh chóng lột sạch cô nàng như cạo sạch lông một con cừu con, hai mắt hắn lóe lên, thầm cảm ơn tạo hóa sao lại tạo ra một thân thể hoàn mỹ đến như vậy, hắn không nhịn được nói:
- Bà xã, anh yêu em!
Không ngờ một câu thổ lộ yêu đương tình tứ của Hướng Nhật lại làm cho An đại tiểu thư khó chịu:
- Không được gọi em là bà xã, em muốn anh gọi tên em thôi.
Nói xong, tay nàng che kín hai quả tuyết lê không cho lưu manh nhìn, coi đó là sự trừng phạt đối với hắn. Hướng Nhật hơi thắc mắc sau đó nhanh chóng hiểu ra, mình bây giờ đã có bốn
"bà xã", tất nhiên như vậy làm cho An đại tiểu thư bất mãn, hắn bèn chiều theo ý nàng:
- An An, anh yêu em chết đi được!
- Thế này nghe còn được.
An Tâm lúc này mới hài lòng, bỏ bàn tay đang che trước ngực ra:
- Anh phải nhẹ nhàng một chút, tối hôm qua làm em đau chết được, còn chưa tính sổ với anh đó.
- Anh sẽ nhẹ nhàng mà!
Hướng Nhật dịu dàng nói, đồng thời với tay tắt cái đèn ngay đầu giường. Trong bóng tối, tiếng rên rỉ đầy nhục dục bắt đầu vang lên.