Về đến nhà, Hướng Nhật cứ tưởng bị các nữ nhân oanh tạc vì tội về trễ hơn cả tiếng đồng hồ, hóa ra không phải, ngược lại còn chẳng có ai thèm để ý hắn, coi như hắn không tồn tại vậy.
Bởi các nàng còn đang bận đánh bài, thời gian đâu mà quan tâm tới hắn chứ?
Hướng Nhật không khỏi cười khổ, cái ghế salon đã bị tách ra làm bốn, mỗi người chiếm lấy một cái, ngồi vây quanh cái bàn uống nước, vẻ mặt thì chăm chú, khiến hắn thấy thật bực bội. Hơn nữa, hắn không dám tin vị nữ cảnh sát bình thường nghiêm chỉnh hầu như không biết đùa cợt kia cũng đánh bài, thật là việc ngoài dự đoán.
Hắn tưởng nha đầu An Tâm kia thể nào cũng chờ mình về để đá cho mấy cước, hơn nữa nữ cảnh sát sẽ không cùng các nàng chơi cái trò nhàm chán này, nhưng xem ra mình đã đoán sai rồi.
Hơi ngạc nhiên, Hướng Nhật nhìn về phía nữ cảnh sát, thấy nàng đang khẩn trương, nhìn chăm chăm vào mấy con bài trên tay, chắc là sắp phân thắng bại đây.
Nhưng đây không phải là việc hắn quan tâm lắm, Hướng Nhật thầm nghĩ cách để cho mấy vị đại tiểu thư biết được sự tồn tại của mình.
- Anh đã về rồi đây.
Hướng Nhật đánh tiếng, hắn không chịu nổi cảm giác bị mấy nàng coi như không khí, trong lòng nổi lên mấy suy nghĩ dâm đãng, lão công đã trở về mà các nàng vẫn chơi bài sao, hay là đến chơi lão công ta đi.
- Ngồi một bên đi, đừng có ầm ĩ.
Hướng Nhật thực sự uất quá, nếu những lời này là từ An đại tiểu thư nói ra thì hắn cũng không ý kiến gì, nhưng lại là từ hảo đồ đệ Thạch Thanh thông minh luôn nghe lời này thì thật nuốt không được.
- Tiểu Thanh, có phải là không nhìn thấy anh không?
Hướng Nhật đoán có lẽ đồ đệ đang nghĩ xem đánh sao để thắng, không để ý thấy mình đã về nên hỏi lại.
- Có thấy sư phụ a, nhưng đừng nói nữa, không em thua mất.
Thạch Thanh ngay cả đầu cũng không quay lại, giọng nói hơi oán giận.
Hướng Nhật hết cách nói rồi, đây là đạo lý gì chứ? Chẳng lẽ ta nói thì ngươi thua sao? Trên đời còn có cái loại nguyền rủa này ư?
Nhưng hắn cũng biết, khi đánh bài cần tập trung cao độ, lúc này mà có người bên ngoài nói, ai cũng sẽ thấy khó chịu, điều này là lẽ thường thôi.
Hưởng Nhật đang tự an ủi bản thân, đột nhiên An đại tiểu thư chạy tới chỗ hắn nhéo vài cái. Nguyên nhân rất đơn giản, nàng lại bị thua, hơn nữa lúc tên này về làu bàu không ngớt, đúng là đem vận xui đến cho nàng mà.
- An An, em làm cái gì vậy?
Mặc dù Hướng Nhật mặc dù rất vui khi An đại tiểu thư nhớ tới hắn, nhưng nếu nàng vừa nhéo vừa cấu thế này
thì hắn hơi ức chế, cho dù da thịt hắn dày không sợ đau đi nữa cũng vậy.
- Anh phải giúp em đánh thắng họ!
An Tâm căm hận nói, lại hung hăng cấu hắn mấy cái.
Giờ thì Hướng Nhật đã hiểu ra vấn đề, không nhịn được nói:
- Này An An, em thua bài sao lại đổ lỗi cho anh?
- Anh thì biết gì? Nếu không phải anh ầm ĩ bên cạnh thì em đã thắng lâu rồi.
An Tâm vẫn không buông tha, kiên quyết cho rằng nam nhân này chính là nguyên nhân khiến mình thua bài.
Với tính khí của cô nàng, Hướng Nhật chỉ còn cách miễn cưỡng gật đầu.
- Được rồi, là anh khiến em thua, em muốn gì anh sẽ đáp ứng, được chưa nào?
Nói thật, An đại tiểu thư thi thoảng vô cớ gây sự thế này Hướng Nhật còn dễ dàng cho qua, nếu đột nhiên nàng đổi tính, Hướng Nhật còn thấy lo, khó mà thích ứng ngay được. Hơn nữa, nếu như vậy thì chẳng phải là An Tâm nữa.
- Được.
An Tâm sảng khoái đáp ứng, nhưng sau đó Hướng Nhật lại thấy nàng bắt đầu quấy nhiễu:
- Giờ em đang rất đói, anh làm món trứng cho em ăn đi.
- Không phải vừa mới ăn sao? Sao em đói nhanh thế?
Hướng Nhật lúc đầu còn mừng thầm, tưởng cô nàng thực sự bỏ qua cho mình, không ngờ vẫn còn giận dỗi, nếu không vừa mới ăn xong sao lại kêu đói.
- Không được sao?
An tâm trừng mắt, lại muốn lấy
"ôn nhu" của mình áp chế hắn.
Lúc này, Thiết Uyển đột nhiên xen vào giữa, khuyên nhủ:
- An An, đừng làm khó Hướng Quỳ, chị còn có chuyện muốn nói với anh ấy.
Nói xong kéo tay áo hắn, ý bảo đi theo nàng.
Hướng Nhật lập tức hiểu nữ cảnh sát muốn giải vây giúp mình, gật đầu đi theo nàng.
An Tâm cũng không làm gì được, ai bảo nữ cảnh sát lớn tuổi nhất, trừ Sở Sở ra, đây là người thứ hai khiến nàng phải tôn trọng ý kiến.
Sau khi theo nữ cảnh sát vào phòng, Hướng Nhật mới biết mình đã đoán sai, xem bộ dáng nghiêm chỉnh của nàng thì đúng là có chuyện muốn nói chứ không phải đơn giản chỉ giải vây giúp mình.
Nếu không cũng không đưa mình vào phòng ngủ thế này, phải biết những việc thế này rất dễ khiến người ta nghĩ linh tinh.
- Bà xã!
Mặc kệ mọi chuyện, Hướng Nhật đóng cửa lại rồi đột nhiên từ phía sau ôm lấy nữ cảnh sát, đã lâu rồi hắn không ôm nàng như vậy.
- Anh có mau buông ra không, em có chuyện muốn nói.
Thiết Uyển cuống lên, nàng có thể cảm nhận cái
"vật" chết tiệt của nam nhân hừng hực dục vọng mãnh liệt áp vào phía sau của mình.
- Cứ như này mà nói cũng được.
Hướng Nhật càng ôm chặt hơn, cơ hội này sao hắn có thể dễ dàng bỏ qua được, nhân tiện hôn lên tai nữ cảnh sát.
Thiết Uyển toàn thân run lên, cả người mềm nhũn ra, nếu không phải có nam nhân ôm phía sau, nàng đã sớm ngã xuống đất rồi.
- Hướng Quỳ, từ ngày mai có lẽ em sẽ không thể ở nhà.
- Tại sao?
Hướng Nhật nóng nảy hỏi, bàn tay chuẩn bị đặt lên bộ ngực mềm mại của đối phương thì ngừng lại, phỏng đoán không rõ có phải Thiết mẫu đã biết chuyện mình sống cũng mấy vị tiểu thư nên bắt nàng về nhà không?
- Còn nhớ lần trước em nói có đoàn khách từ Vatican tới không?
- Anh nhớ.
Hướng Nhật không hiểu nói tiếp:
- Có chuyện gì sao?
- Em lần này phải trực tiếp đi bảo vệ bọn họ.
Thanh âm Thiết Uyển có chút thở dốc, bởi vì tay nam nhân đã đặt lên ngực, đúng vị trí mẫn cảm của nàng.
- Làm vệ sĩ á? Có lầm không vậy? Không được!
Hướng Nhật bác bỏ ngay, nữ nhân của mình sao có thể đi làm bảo tiêu được, hơn nữa lại là
"vệ sĩ", chuyện này hắn nhất quyết không đồng ý.
Thiết Uyển dĩ nhiên đoán được suy nghĩ của nam nhân, hơi đỏ mặt giải thích:
- Trời ạ, anh lại hiểu lầm linh tinh rồi, đối tượng là phụ nữ.
- Là nữ à? Thế cũng không được, đừng quên trong bụng em còn có hài tử của chúng ta.
Hướng Nhật vẫn không đồng ý.
Thấy nam nhân lại cự tuyệt, Thiết Uyển liền năn nỉ:
- Đồng ý với em lần này đi. Sau này em nghỉ làm rồi, không thể cho em cơ hội làm việc lần cuối sao?
Hướng Nhật thấy nàng năn nỉ cũng hơi thương, dù sao sắp tới bụng nàng sẽ to lên, một thời gian chắc cũng không thể đi làm được nữa, với một người nghiện công việc như nàng thì đúng là hơi khó nuốt, đành thỏa hiệp:
- Vậy em phải đi bao lâu?
Thiết Uyển suy nghĩ một chút rồi nói:
- Khoảng nửa tháng.
- Nửa tháng? Được rồi, nếu sau nửa tháng mà chưa xong nhiệm vụ anh cũng trói em đem về nhà.
Hướng Nhật kiên quyết nói.
- Biết rồi.
Thiết Uyển giận dỗi nói, nàng biết là nam nhân lo lắng cho sự an toàn của mình, trong lòng cũng thấy vui sướng.
Vừa nói xong, Hướng Nhật lại lộ ra bộ mặt vốn có:
- Bà xã, ngày mai em đi rồi, 15 ngày tới mình không gặp nhau, đêm nay chúng ta ngủ chung được không?
- Vâng.
Thiết Uyển thẹn thùng gật đầu, nghĩ đến việc lâu rồi không cùng hắn thân thiết, cũng thấy hơi có lỗi. Nghĩ tới đây, đột nhiên nhớ ra cái gì, nàng nói:
- Tốt nhất là anh nói cho An An một tiếng.
- Nói cho nàng làm gì?
Hướng Nhật giả ngu hỏi.
- Đừng nghĩ là em không biết mấy tối nay anh đều qua ngủ ở phòng cô ấy đó nha.
Thiết Uyển ghen tuông nói.
- Anh không nói, để cô ấy chờ cả tối, anh có nỡ không?
- Hắc hắc.
Hướng Nhật cười khan, hắn cũng định làm vậy, không ngờ nữ cảnh sát lại nghĩ giùm hắn, thật cảm động a.
Mấy vị đại tiểu thư có thể chung sống hòa bình, thậm chí còn biết suy nghĩ cho đối phương, còn có gì ấm áp hơn?