Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 320: Gây chia rẽ

Hướng Nhật vừa làm xong cơm trưa thì mấy vị đại tiểu thư xách theo túi lớn túi nhỏ bước vào, trông cứ như đã khuân cả cửa hàng của người ta về.

- Mua gì mà nhiều như vậy?

Hướng Nhật xếp nốt bát đũa lên bàn và đi tới.

- Không có gì, chỉ là một ít đồ dùng hàng ngày thôi.

Sở Sở cười ngọt ngào, đồng thời thản nhiên để mấy cái túi đang xách ra phía sau.

Hướng Nhật lập tức chú ý tới cử chỉ bất thường này, miệng bật ra một câu:

- Vậy sao?

Nói xong liền đưa tay tới định lật túi ra xem có cái gì.

Kết quả là tay chưa kịp chạm vào cái gì đã bị An đại tiểu thư bên cạnh gạt ra, nàng gắt giọng:

- Nhìn cái gì, toàn đồ phụ nữ, có gì hay đâu mà xem!

- Được, được.Anh không nhìn.

Mắt thấy An đại tiểu thư chống nạnh tức giận, Hướng Nhật không thể làm gì khác hơn là dừng tay, hắn nói lảng sang chuyện khác:

- Mọi người nhanh đi rửa tay còn ăn cơm.

- Ừ hứ, thế mới phải, lần này biết nghe lời rồi đấy.

Liếc mắt nhìn thấy trên bàn đầy những món ăn bắt mắt, An Tâm rất hài lòng, tiếp theo ra vẻ độ lượng phất phất tay với nam nhân:

- Vây chuyện sáng nay anh bỏ đi một mình, bọn em không tính toán với anh nữa.

Sau đó không đợi nam nhân giải thích, nàng nói với hai đại tiểu thư còn lại:

- Thanh Thanh, Sở Sở, chúng mình cất đồ vào phòng trước rồi ăn cơm.

Nói xong, xách theo túi lớn túi nhỏ xoay người đi vào phòng ngủ.

- Nhất trí!

Sở Sở cùng Thạch Thanh nhìn nhau, hai người mỉm cười nói đồng ý, sau đó đều đi vào phòng mình.

Nhìn mấy cô nàng ngầm ăn ý như vậy, lòng hiếu kì của Hướng Nhật chẳng những không giảm, ngược lại càng thêm mãnh liệt, hình như các nàng đang giấu mình chuyện gì, rốt cuộc là chuyện gì nhỉ, có lẽ có liên quan đến mấy thứ các nàng mua chăng? Nghĩ tới đây, Hướng Nhật nẩy ra ý muốn rình coi, nhưng còn chưa kịp hành động theo suy nghĩ thì các nàng đã đồng loạt ra khỏi phòng ngủ, như thể đã ước định với nhau từ trước.

- Cất nhanh vậy sao?

Trên mặt Hướng Nhật có chút ngượng ngùng, cũng may vừa rồi không đi rình coi, nếu không nhất định sẽ bị các nàng bắt gian tại trận.

- Đương nhiên, nếu không nhanh, không chừng sẽ bị ai đó rình coi.

An đại tiểu thư nói rõ ràng có ý ám chỉ, hiển nhiên nàng đã nhìn thấu ý đồ ám muội của nam nhân.

Sở Sở cùng Thạch Thanh bên cạnh đều che miệng cười trộm.

Hướng Nhật cười khan hai tiếng, hắn vuốt vuốt mũi ra vẻ vô tội.

- Không nói chuyện này nữa, đi dạo lâu như vậy, chắc các em đói bụng cả rồi, hay là ăn cơm trước đi.

- Nói cũng phải!

An Tâm cũng đồng tình, nàng kéo Thạch Thanh và Sở Sở đến bàn ăn.

- Này, còn chưa rửa tay!

Hướng Nhật lớn tiếng nhắc nhở, trước kia đều là hắn bị các nàng phê bình vì tội không chịu rửa tay trước khi ăn cơm, bây giờ có cơ hội giáo huấn các nàng, sao hắn có thể bỏ qua cho được?

Tuy nhiên An Tâm chỉ nói một câu đã đập tan cơ hội của hắn:

- Lắm chuyện, anh phiền chết đi được. Trước khi về nhà bọn em đã rửa tay rôi, không cần anh nhắc nhở.Oa! Đây là chân vịt mà em thích, thơm quá!

Hướng Nhật không biết nói gì nữa, rửa rồi chẳng lẽ không thể rửa lại một lần nữa? Tuy nhiên mắt thấy ba vị đại tiểu thư đã bắt đầu động đũa, hắn cũng không muốn làm các nàng ăn mất hứng, chỉ đành ngồi xuống bàn, vừa ăn vừa nhìn trộm xem mấy cô nàng có lén đánh mắt gì với nhau không, hy vọng từ đó phát hiện ra chút manh mối. Nhưng cuối cùng vẫn phải thất vọng, ngoại trừ đôi mắt càng lúc càng mệt mỏi, hắn chẳng thu được gì hữu dụng cả.

Xong cơm trưa, sau hơn nửa giờ nghỉ ngơi, mấy người Sở Sở bắt Hướng Nhật cùng đi đến trường học, thế là ý đồ của hắn muốn ở lại nhà xem trộm mấy thứ thần bí trong phòng các nàng cũng tan thành mây khói.

- Hướng Quỳ, nếu tất cả bọn em đều có em bé thì anh định làm thế nào?

Vừa mới bước qua cổng trường, An Tâm đột nhiên hỏi một đề tài rất mẫn cảm.

Sở Sở và Thạch Thanh có chút mất tự nhiên quay đầu sang chỗ khác, nhưng nhìn trên cổ các nàng nhuốm màu ráng chiều, chắc hẳn khuôn mặt cũng đỏ ửng.

Hướng Nhật đầu tiên là sửng sốt, nhưng ngay lập tức mừng như điên:

- Em sẽ không nói cho anh biết là các em đều có đấy chứ?

An Tâm lúng túng, sau đó trừng mắt với nam nhân:

- Không có, anh nghĩ đi đâu vậy, em chỉ hỏi đại thôi mà, anh lại muốn chết rồi đấy!

- Trời, hại anh mừng hụt.

Hướng Nhật có chút thất vọng, đột nhiên hắn tỉnh ra:

- Em hỏi vấn đề này chắc có liên quan đến mấy thứ sáng này các em đi shopping mua về phải không?

- Sao anh biết.

An Tâm định nói tiếp, nhưng lập tức nhận ra mình nhỡ mồm, nàng ngượng ngùng không thôi:

- Đáng ghét, dám nhử em, hận anh chết đi được!

- Hehe.

Hướng Nhật đã hiểu ra vấn đề, hắn lại nhìn thoáng qua Sở Sở và Thạch Thanh bên cạnh cũng đang thẹn thùng không chịu nổi, nụ cười trên mặt càng thêm ám muội. Mặc dù vẫn không đoán ra mấy thứ các vị đại tiểu thư buổi sáng ra ngoài mua về cụ thể là gì, nhưng cũng lờ mờ biết được đại khái, có lẽ là đồ dành cho em bé, nói không chừng.

Mắt thấy nam nhâm càng cười trông càng xấu xa, An Tâm rốt cuộc thẹn quá hóa giận, nàng giương nanh múa vuốt nhào tới. Có nàng ta dẫn đầu, Sở Sở và Thạch Thanh bên cạnh cũng không chậm trễ, cả hai thi nhau xông tới đánh lưu manh.

Hướng Nhật bên trốn bên tránh, thỉnh thoảng còn chiếm tiện nghi, thế là càng khiến mấy cô nàng thêm hờn dỗi.

Cảnh tưởng này tất nhiên thu hút sự chú ý của rất nhiều sinh viên trước cổng trường, nhất là những nam nhân như Hướng Nhật, thấy hắn nô đùa cùng ba đại mỹ nữ, nếu như nói không ghen ghét đố kị thì đúng là chuyện lạ xưa nay hiếm.

Đương nhiên cũng có vài người không như vậy, ngược lại còn rất hưng phấn, tỷ như tên chủ tịch hội học sinh sắp hết nhiệm kỳ Trương Hữu Thiên. Trên thực tế, hắn cũng vừa mới ăn cơm bên ngoài trở về, khi nhìn thấy cảnh này, lập tức ý thức được đó là một cơ hội tuyệt diệu, trên mặt nở nụ cười âm hiểm, sau đó xoay người đi theo hướng khác.

Trong thời gian nghỉ trưa, Nhâm Quân thích ngồi lại phòng học đọc sách, đây đã thành một thói quen của nàng. Nàng ngồi đó vui vẻ ngâm nga theo nhạc điệu, mặc dù con mắt đúng là đang nhìn chằm chằm vào quyển sách trên bàn, nhưng trong đầu lại hiện lên toàn hình bóng nam nhân, nhất là mấy lời đối phương nói với mình ngày hôm qua, ôi xấu hổ chết đi được.Nghĩ tới đây, nàng nhịn không được bưng hai gò má nóng bừng.

- Quân Quân.

Đang tính xem buổi chiều tan học có nên đi tìm hắn hay không, bỗng nhiên bên cạnh vang lên tiếng gọi.

Nhâm Quân lập tức tỉnh táo, quay đầu lại nhìn, khi thấy người gọi tên mình là ai, nàng không khỏi nhíu mày:

- Là ngươi? Có chuyện gì không?

Trước mặt nàng không phải ai khác, chính là tên chủ tịch hội sinh viên sắp hết nhiệm kỳ Trương Hữu Thiên. Vốn trong lòng Nhâm Quân cũng có chút ấn tượng tốt đối với hắn, nhưng từ khi biết nam nhân chán ghét hắn, hơn nữa ngày hôm qua trong phòng luyện nói chứng kiến đối phương nói chuyện vô lý như vậy, chút hảo cảm trong lòng đã sớm biến mất tăm.

- Tôi không biết có nên nói hay không.

Trương Hữu Thiên đương nhiên có thể nhận ra sự bất mãn của Nhâm đại tiểu thư dành cho mình, trong lòng không khỏi phiền muộn. Nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười, nói chuyện cũng cố ý ấp a ấp úng, mục đích là để thu hút sự chú ý của đối phương, chứ thực ra làm gì có chuyện hắn khó nói lên lời.

- Ngươi nói đi.

Đối với chút tiểu xảo ấy, tất nhiên Nhâm Quân có thể nhìn ra được, chỉ có điều hai người bây giờ còn chưa đến mức trở mặt, nàng cũng không muốn vạch trần làm gì.

Trương Hữu Thiên cố ý ho khan một tiếng.

- À, là thế này, vừa rồi tôi thấy bạn trai cô và mấy nữ sinh xinh đẹp ở cùng một chỗ nói nói cười cười, xem điệu bộ có vẻ rất thân thiết.

Nói tới đây, Trương Hữu Thiên ngừng lời, hiển nhiên hắn muốn Nhâm đại tiểu thư tự mình phát huy sức tưởng tượng. Cứ như vậy, đối với Hướng Nhật mới thật bất lợi. Trương Hữu Thiên vô cùng hiểu rõ điều này, hắn cố ý lợi dụng lòng ngờ vực của con người để đạt được mục đích của mình.

- Ngươi nói là chuyện này sao?

Nhâm Quân không khỏi nhíu mày, tất nhiên không phải vì nàng tức giận chuyện nam nhân thân mật cùng nữ nhân khác, ngay từ đầu nàng đã biết đến sự tồn tại của mấy người Sở Sở, mà vì nàng nhìn ra âm mưu của đối phương. Nếu như là người không rõ nội tình, quả thật sẽ bị hắn kích động, nói không chừng còn làm ra những chuyện kinh khủng. Mà cho dù không phát tác ngay lập tức, chỉ sợ cũng sẽ nghi ngờ "bạn trai", cứ thế quan hệ hai người sẽ ngày càng rạn nứt, cho đến khi tan vỡ mới thôi. Nghĩ tới đây, Nhâm Quân càng thêm khinh bỉ cái tên trước mặt, nếu như đối phương quang minh chính đại theo đuổi nàng thì nàng cũng không ý kiến gì, nhưng sử dụng thủ đoạn hèn hạ nói xấu sau lưng người khác, thật đáng ghê tởm.

- Chẳng lẽ cô không lo lắng?

Thấy Nhâm quân nhíu mày, Trương Hữu Thiên hết sức vui mừng, nhưng biểu hiện của đối phương thật quá sức bình tĩnh, hắn muốn đổ thêm dầu vào lửa.

Song không đợi hắn tiếp tục mở miệng, Nhâm Quân đã đứng lên, nàng thản nhiên nói:

- Chuyện này ta biết rồi, không có việc gì nữa thì ta đi trước.

Nói xong, thừa dịp đối phương còn chưa kịp phản ứng, nàng xoay người rời khỏi phòng học.

Trương Hữu Thiên không khỏi tức khí, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng đối phương biến mất tại cửa phòng học, trong lòng thì thầm nghĩ không biết có phải mình nói sai chỗ nào không. Nhưng ngẫm nghĩ lại cẩn thận, hắn chắc chắn không có bất kì sơ xuất nào. Vẻ mặt càng thêm âm trầm, đột nhiên hắn chớp mắt, nếu nói cho Nhâm đại tiểu thư vô dụng, vậy nói thẳng với mẹ nàng là cô Trần đi. Nghĩ mà xem, nếu mẹ nàng tự mình lên tiếng, nàng là con gái có thể không nghe lời hay sao? Nghĩ là làm, Trương Hữu Thiên chạy thẳng đến phòng làm việc của cô Trần.

- Tìm cô có chuyện gì sao?

Trần Tiểu Phân có chút bất ngờ, bà cũng rất quen thuộc với Trương Hữu Thiên, hắn có thể xem như môt nửa học trò của bà, cũng là nhân tài của khoa tiếng Anh, nghe nói sau khi tốt nghiệp sẽ được một công ty xuyên quốc gia chiêu mộ, ở trường hầu như ai cũng biết điều này.

- Là thế này, cô Trần, chuyện Quân Quân có bạn trai, cô biết hay không ạ?

Trương Hữu Thiên ra vẻnghiêm túc hỏi.

Nghe được hai chữ "Quân Quân", Trần Tiểu Phân khẽ nhíu mày, nhưng lập tức trở lại bình thường, bà gật đầu nói:

- Chuyên này cô biết.

- Nếu cô Trần đã biết, em cũng không quanh co nữa. Vừa rồi em đi qua cổng trường, đúng lúc chứng kiến bạn trai của Quân Quân ở cùng một chỗ với mấy nữ sinh xinh đẹp, xem dáng vẻ bọn họ nói nói cười cười với nhau, em sợ.

Trương Hữu Thiên lại bắt đầu áp dụng cái kế hoạch làm cho người ta tự do phát huy sức tưởng tượng.

- À, em nói chuyện này ư, cô sẽ nói cho Quân Quân.

Trần Tiểu Phân nhíu mày càng chặt hơn, không chỉ bởi vì nghe được chuyện con rể tương lai qua lại cùng nữ nhân khác, mà phần nhiều là vì gã "nửa học trò" trước mặt, bà sao lại không nhận ra hắn đang gây chia rẽ cơ chứ? Là một người từng trải, bà quá rõ những mưu đồ trong lời của hắn, cho nên càng thêm thất vọng, trong trường học đã bất chấp thủ đoạn để tranh giành tính ái, không biết sau này ra xã hội sẽ thế nào! Có một học trò như vậy là thất bại quá lớn đối với một người làm nghề giáo dục, bởi vì một giáo viên chẳng những muốn dạy học trò tri thức, mà quan trọng hơn chính là muốn dạy học trò cách làm người.

Mặc dù trông cô Trần không quá tức giận như mình tưởng tượng, nhưng Trương Hữu Thiên lại tưởng bà không muốn phát tác cơn giận trước mặt mình để giữ hình tượng giáo viên. Nói cách khác, sao bà nhíu mày chặt như vậy, nếu không phải vì cực kì thất vọng? Chỉ sợ là do nghe được tin bạn trai của con gái mình qua lại cùng nữ nhân khác. Trương Hữu Thiên không khỏi có chút đắc ý, sau đó hắn tìm cớ rời khỏi phòng làm việc.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất