Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 456: Thiếu một cái

Màn đêm buông xuống, thành phố Bắc Hải rực ánh đèn.

Ăn cơm tối xong, mấy người Sở Sở ngồi ở sofa xem TV. Đột nhiên, đoạn tin tức về tai nạn máy bay liền thu hút sự chú ý của các nàng. Bản thân tin tức thì không có gì đặc biệt, bởi vì không phải lần đầu xảy ra chuyện như vậy, đặc biệt ở đây chính là máy bay gặp tại nạn khởi hành từ Bắc Hải, hơn nữa cũng là vào buổi chiều. Chúng nữ vừa xem đến đây, trái tim đều nhảy dựng lên, không hẹn mà cùng có dự cảm chẳng lành.

Các nàng xem tiếp, phát thanh viên truyền hình cung cấp thông tin rất chi tiết. Chuyến bay đi từ Bắc Hải đến New York, bởi vì phát sinh sự cố rò rỉ dầu nghiêm trọng, cuối cùng không còn cách nào khác, cơ trưởng quyết định để toàn thể nhảy dù. Thường thì máy bay dân dụng không có đủ dù, nhưng vừa may trong chuyến trở về lần này có công ty yêu cầu vận chuyển một số dù. Nhưng cũng không biết có phải là trời trêu ngươi hay không, sau khi đếm số người trên máy bay, tính cả phi hành đoàn bên trong, lại thấy thiếu đúng một cái dù cứu mạng. Trong tình thế khó xử này, một thanh niên châu Á lại đứng ra nói mình không cần dù, nhường hi vọng sống sót cho người khác.

Bản tin đến đấy cũng chưa kết thúc, sau cùng còn tổng kết lại tình hình, trước mắt đã tìm được toàn bộ những người nhảy dù, riêng phi hành đoàn và tiếp viên hàng không về cơ bản không bị thương tổn gì, có khả năng là nhờ thường ngày được huấn luyện cẩn thận. Tuy nhiên có vài hành khách gặp tại nạn, may mắn đều sông sót nhưng cũng bị thương nặng nhẹ khác nhau. Về phần máy bay thì đâm vào đỉnh một ngọn núi cao chọc trời, nổ tung thành một quả cầu lửa bốc cháy dữ dội, khi nhân viên cứu hộ tới nơi, lửa còn chưa tắt. Còn thanh niên châu Á đã nhường hi vọng sống sót cho người khác thì ngay cả hài cốt cũng không tìm thấy.

Xem hết bản tin, trong lòng chúng nữ đều khẩn trương hẳn lên, các nàng mơ hồ có một dự cảm, thanh niên châu Á kia có lẽ chính là người có liên quan mật thiết với các nàng.

Sở Sở run giọng hỏi:

- Hướng Quỳ ngồi chuyến bay số mấy?

Mấy người Thiết uyển cũng đều tái mặt.

- Là chuyến bay này.

Đúng lúc này, trong TV chiếu hình ảnh của người thanh niên châu Á đã anh dũng hi sinh, bởi vì ảnh không chụp từ chính diện, cho nên chỉ có thể thấy được bóng lưng. Nhưng cho dù như vậy, chúng nữ cũng có thể dễ dàng nhận ra đấy chính là nam nhân đang khiến các nàng lo lắng.

- Hướng Quỳ ―

Sở Sở gào khàn cả giọng, lệ tràn mi.

Các nàng khác đều có vẻ mặt suy sụp, giống như cái xác không hồn.

Ngay cả Anna vốn bất hòa với nam nhân cũng mang vẻ mặt phức tạp, dường như có chút không đành lòng.

Chỉ có Phạm Thải Hồng là vô tâm, bĩu môi, cư như đang nói một chuyện hoàn toàn không liên quan đến mình:

- Tiểu Uyển, các cô đừng lo lắng, tiểu tử kia không chết được đâu.

Nghe nàng khẳng định như thế, chúng nữ đồng loạt nhìn về phía nàng, ánh mắt rạng ngời, Sở Sở là trực tiếp hơn cả, chạy tới, nhìn nàng với vẻ mong chờ:

- Hướng Quỳ thật sự sẽ không sao chứ?

Giọng tràn ngập hi vọng và cầu khẩn.

- Tin tôi đi, tiểu tử kia nhất định không sao.

Nhìn vẻ mặt Sở Sở tái nhợt đến mức khiến người ta phải đau lòng, Phạm Thải Hồng khẳng định lại lần nữa.

- Bởi vì tiểu tử kia biết bay.

- Biết bay?

Chúng nữ cùng lộ ra vẻ nghi hoặc, nỗi bi thương vốn xuất hiện từ khi nghe tin nam nhân gặp nạn giờ đã giảm đi rất nhiều.

- Đúng vậy, tôi nhìn thấy tận mắt.

Vì sợ chúng nữ không tin, ngay sau đó, Phạm Thải Hồng bèn thuật lại chuyện tối hôm đó mình theo dõi nam nhân và chứng kiến hắn bay từ sân thượng ra ngoài.

Mắt chúng nữ càng nghe càng sáng ngời, cuối cùng từ bi thương chuyển sang hoan hỉ.

Để yên tâm, Sở Sở hỏi lại cho chắc:

- Hướng Quỳ thật sự biết bay à?

- Trời ạ!

Phạm Thải Hồng kêu trời một tiếng, mình đã nói rõ ràng như thế mà còn không tin sao? Nhưng nàng cũng biết đấy là vi Sở Sở lo lắng cho nam nhân, chỉ là trong lòng có hơi phàn nàn, lại nói tiếp:

- Không phải các cô không biết tính cách của tiểu tử kia, chẳng lẽ các cô cho rằng hắn vĩ đại vậy sao? Hắn mà chịu tình nguyện hy sinh bản thân để cứu giúp người khác á?

Chúng nữ ngẫm lại, quả thật đúng như lời của Phạm Thải Hồng, nam nhân không vĩ đại được như vậy, nếu nói làm thế là vì các nàng thì còn nghe được, chứ nói hắn hy sinh bản thân vì người xa lạ thì không thể nào, nam nhân căn bản không ngốc đến vậy.

Nghĩ thế, chúng nữ hoàn toàn yên lòng, Sở Sở nhìn Phạm Thải Hồng đầy cảm kích:

- Hồng Tỷ, cám ơn chị.

- Cám ơn tôi làm gì?

Phạm Thải Hồng có chút không quen, bình thường, ngoại trừ nữ cảnh quan, các cô nàng khác đều không quá thân thiết với nàng, giờ được cám ơn tận mặt, toàn thân thấy rất không được tự nhiên, vội đánh trống lảng:

- Nói thật, tiểu tử kia ranh ma lắm, nếu không đảm bảo an toàn cho mình trước, sao hắn có thể chịu hy sinh bản thân được chứ?

- Đúng vậy!

Sở Sở gật gật đầu, mắt sáng ngời.

- Đúng rồi, cần làm gì thì làm đi, thay vì lo lắng cho tiểu tử kia, không bằng thử nghĩ xem liệu có phải tiểu tử kia đi Mỹ để hẹn hò với con hồ ly tinh nào hay không.

Ban đầu chúng nữ còn lo lắng cho sự an toàn của nam nhân, giờ nghe Phạm Thải Hồng nói thế lại nổi cơn ghen.

olo

Quay lại thời điểm sau khi máy bay gặp chấn động, bà tiếp viên hàng không lớn tuổi lại đi ra lần nữa, sắc mặt đã trở nên có phần khó coi, theo sau bà ta là những tiếp viên hàng không còn lại, không thiếu một người nào cả, ngay cả nhân viên bảo vệ trước giờ chưa lộ diện cũng đi ra.

Nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều biết là nhất định đã xảy ra chuyện gì đó. Các hành khách trong lòng đều căng thẳng, trước kia trên TV cũng hay đưa tin, cho nên hiển nhiên là bọn họ sẽ nghĩ rằng máy bay đã xảy ra vấn đề. Trong nhất thời, tiếng bàn tán xôn xao, có vài người tính tình nóng nảy còn lớn tiếng hỏi tiếp viên hàng không là đã xảy ra chuyện gì.

Bà tiếp viên hàng không lớn tuổi khoát tay, ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó mới nói:

- Rất xin lỗi, phải báo cho mọi người một tin không may, vì một sự cố ngoài ý muốn, máy bay của chúng ta đã bị rò rỉ dầu.

- Cái gì?

Các hành khách không ngồi yên được nữa, ai cũng hoang mang đứng lên. Không ngờ lại là rò rỉ dầu, tình thế hiện giờ đã nghiêm trọng hơn rất nhiều, bất cứ lúc nào cũng có thể nguy hiểm đến tính mạng.

- Xin mọi người yên lặng một chút! Yên lặng một chút! Tình hình cũng chưa đến nỗi quá xấu, trên thực tế, tôi còn một tin tốt muốn báo cho mọi người, đó là, chuyến bay lần này có đủ dù để bảo đảm an toàn cho mọi người.

Nhảy dù? Nói đùa à, các hành khách cũng không thể nào tin được lời nói của tiếp viên hàng không, ai cũng cho rằng bà ta đang trấn an mọi người. Trên thực tế, có khi tình huống đã hiểm nghèo lắm rồi.

Ai cũng biết, máy bay dân dụng không thể nào có dù được. Đầu tiên, muốn nhảy dù được cần phải trải qua huấn luyện chuyên nghiệp, người không qua huấn luyện khi nhảy dù rất dễ bị thương, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng. Hơn nữa, máy bay chở khách khác máy bay chiến đấu, nếu trên không trung xuất hiện nguy hiểm, mà lại không thể hạ cánh xuống, như thế căn bản không có đủ thời gian cho ngươi thong dong nhảy dù, cho nên mang dù theo cũng không có ý nghĩa gì. Tiếp theo, ở độ cao cả ngàn km thế này, áp suất ép lên máy bay là rất lớn, về cơ bản không thể mở cửa khoang ra được, mà cho dù có phá ra, áp suất cực cao cũng sẽ tràn vào trong cabin ngay lập tức, cơ thể hành khách khi phải chịu sự thay đổi áp suất đột ngột sẽ dẫn tới tử vong. Nếu như muốn nhảy dù, trước hết phải bay ở tầng trời thấp để cho áp lực giảm dần, sau đó mấy trăm người xếp hàng nhảy xuống, còn phải đảm bảo là chỉ dùng cửa ở phần đuôi máy bay, bằng không người sẽ bị hút vào trong động cơ mà tan xương nát thịt. Trình tự vừa phức tạp lại vừa khó khăn, nó cho thấy rằng máy bay dân dụng có mang theo dù thì cũng không ích lợi gì.

Những người hay đi máy bay đều biết điều này. Đứng trước cái chết, các hành khách đều gào ầm lên, có một số ít thậm chí còn quy kết trách nhiệm cho tiếp viên hàng không, họ đứng lên định xông tới liều mạng. May mà mấy nhân viên bảo vệ cao to cường tráng cũng không phải chỉ để trang trí, thấy vậy liền ngăn những hành khách gây rối lại.

Bà tiếp viên hàng không lớn tuổi lại nói tiếp:

- Tôi biết mọi người không tin, nhưng sự thật đúng là như thế. Bởi vì chuyến bay lần này không những chỉ chở hành khách, mà còn vận chuyển một số hàng hóa, trong số hàng hóa này có mấy trăm túi dù.

Nói xong, bà đứng tránh ra, để những tiếp viên hàng không phía sau đẩy toa ăn lên.

Nhưng lúc này trên toa ăn không để đồ ăn thức uống, mà là từng túi từng túi một, đúng là dù.

Thấy hy vọng sống sót ngay ở trước mắt, đám hành khách lại trở nên nhốn nháo, chạy vội đến, ai cũng muốn cướp được dù trước. Mặc dù đã nghe tiếp viên hàng không nói là có đủ dù, nhưng con người là vậy, không ai lại không muốn sớm thoát khỏi hiểm cảnh. Cuối cùng vẫn là do nhân viên bảo vệ ra mặt giữ gìn trật tự, để các tiếp viên hàng không phân phát từng túi dù.

Hướng Nhật cũng nhận được một cái, thật khéo làm sao, người phát dù cho hắn chính là cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim.

Thấy mỗi hành khách đều đã được phát một cái, bà tiếp viên hàng không lớn tuổi lại nghiêm mặt nói:

- Giờ tôi mong mọi người có thể nghiêm túc nghe tôi nói, chuyện này rất có ích cho mọi người.

Thấy chuyện có liên quan đến an toàn của bản thân, mọi hành khách đều nghiêm túc lắng nghe.

- Tôi muốn nhấn mạnh một điều, mọi người nhất định phải xếp thành hàng khi nhảy dù, hơn nữa, chỉ có thể nhảy từ cửa khoang đã quy định. Mọi người hoàn toàn không cần lo lắng, bởi vì tốc độ rò rỉ dầu cũng không nhanh lắm, cho nên có đủ thời gian cho mọi người nhảy dù. Còn nhân viên phi hành đoàn chúng tôi sẽ nhảy dù cuối cùng, điểm ấy mọi người không dị nghị gì chứ?

Ban đầu, khi nghe thấy phải xếp hàng nhảy dù, bởi vì lo lắng máy bay hết dầu sẽ sớm rơi vỡ, đám hành khách lại sắp tranh cãi ầm ĩ, nhưng sau khi nghe tiếp viên hàng không cam đoan, nhất thời liền trở nên yên tĩnh.

- Được rồi, nếu mọi người không dị nghị gì, giờ tôi hướng dẫn mọi người sử dụng dù.

Nói xong, bà tiếp viên hàng không lớn tuổi bắt đầu hướng dẫn mọi người sử dụng dù, dù hành khách trên máy bay không xa lạ gì với chiếc dù, nhưng đại đa số đều chưa từng chơi môn thể thao nhảy dù có tình kích thích này.

Thừa dịp máy bay đang hạ xuống độ cao thích hợp cho việc nhảy dù, bà tiếp viên hàng không lớn tuổi lại hướng dẫn thêm lần nữa, sau đó mới hướng ánh mắt đến vị thiếu phụ châu Á, cũng là người duy nhất trong cabin mang theo trẻ con.

- Phu nhân, nếu không ngại, có thể giao con cô cho nhân viên phi hành đoàn được không?

- Bà muốn làm gì?

Thiếu phụ Châu Á rất khẩn trương, dường như là sợ tiếp viên hàng không đoạt lấy con nàng để làm gì đó. Tuy hai mẹ con nàng chỉ được phát một chiếc dù, nhưng nàng đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi, đó là buộc chặt đứa bé vào người để cùng nhau nhảy dù.

- Chúng tôi cũng là nghĩ cho cô, phu nhân, chẳng lẽ cô muốn mang nó cùng nhảy dù hay sao? Hay là giao nó cho chúng tôi đi, nhân viên phi hành đoàn đều xuất thân từ lính dù, tin chắc rằng, khi nhảy cùng với chúng tôi, con cô có thể được an toàn hơn một chút.

- Cám ơn.

Biết đối phương là quan tâm đến con mình nên mới đề nghị thế, thiếu phụ châu Á cảm kích đến rơi lệ. Dù sao nàng cũng chỉ vừa mới tiếp xúc với nhảy dù, để nhân viên phi hành đoàn xuất thân từ lính dù mang theo con gái mình nhảy dù thì cơ hội sống sót của nó chắc chắn cao hơn nhiều.

- Yên tâm đi, chúng tôi nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho đứa bé.

Bà tiếp viên hàng không lớn tuổi nhẹ nhàng ôm lấy bé gái 6,7 tuổi kia.

Dường như cũng ý thức được vị bác gái này sẽ không gây bất lợi cho mình, bé gái cũng phối hợp theo, ngoan ngoãn để bà ấy ôm. Thiếu phụ Châu Á chỉ biết lau nước mắt, nhưng trong mắt lại vui mừng không thôi.

Hướng Nhật ở một bên thấy thế thì liên tục gật đầu, chưa nói đến cái khác, chỉ riêng điểm này đã cho thấy thái độ phục vụ của người ta thật sự quá tốt, không có gì phải chê trách cả.

Nói gì thì nói, mang theo một người nhảy dù cũng nguy hiểm hơn nhiều so với nhảy dù một mình, cho dù chỉ mang theo đứa bé, nhưng chắc chắn mức độ nguy hiểm sẽ gia tăng. Có thể mạo hiểm tính mạng để đi cứu tính mạng người này, điều này không phải ai cũng làm được.

Trong nhất thời, lòng oán hận của đám hành khách dành cho nhân viên phi hành đoàn và tiếp viên hàng không vì cho rằng mình đi chuyến bay lần này mới rơi vào cảnh nguy hiểm đã giảm đi rất nhiều, thay vào đó là một tâm trạng thoải mái. Dù sao chuyện này cũng không trách người ta được, hơn nữa biện pháp của đối phương cũng hoàn mỹ, không có gì để bắt bẻ.

Máy bay đã hạ xuống độ cao thích hợp cho việc nhảy dù, nghe thấy tiếp viên hàng không kêu gọi chuẩn bị, hành khách đều khẩn trương hẳn lên. Kích động, sợ hãi, thậm chí là hưng phấn, trên mặt mọi người hiện lên đủ các loại biểu cảm, nhưng không ai lên tiếng, trong cabin yên tĩnh đến kì lạ.

Không nói đến tâm trạng của hành khách nữa. Các tiếp viên hàng không cùng nhân viên phi hành đoàn giờ cũng bắt đầu phân phát cho nhau những chiếc dù còn sót lại trên toa ăn, bởi vì bọn họ phải chờ hành khách nhận xong hết. Thế nhưng khi đến lượt bọn họ, một bất ngờ nho nhỏ xuất hiện.

Cô nàng tiếp viên hàng không tóc bạch kim là người cuối cùng đợi nhận dù, chỉ có điều, khi đến lượt nàng, trên toa ăn lại không còn cái nào.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất