Đỉnh Cấp Lưu Manh

Chương 542: Tầng hầm Giáo đường

Phố Minh Động, con phố trứ danh đứng thứ 5 trên thế giới dành riêng cho người đi bộ, cũng là trung tâm thời trang của Hàn Quốc, ước dài cỡ 1 km. Ờ trong này, đủ thứ hàng hóa được độc quyền bán tại shop và bách hóa điếm, nằm chung một chỗ với hàng bảo lưu thuế nhập khẩu (giống mấy cái siêu thị miễn thuế ở Việt Nam mình), có thể mua được mọi thứ từ trang phục, giày dép, các loại "phụ tùng" khác. Đây là nơi cực kì đông người, bên cạnh đó còn tập trung nhiều sản phẩm có chất lượng thượng thừa. Hơn nữa, có rất nhiều Bách hóa điếm, có thể mua những món hàng rất "model" với giá rẻ.

Nơi phồn hoa này ngoài những shop trang phục còn có những quán cafe, độc tấu guitar có lịch sử lâu đời cùng với vô số nhà ăn có thể thỏa mãn nhiều loại khẩu vị khác nhau của khách. Phố Minh Động có thể xem là thiên đường mua sắm, hằng năm vào hai mùa xuân và thu, nơi đây còn tổ chức một loạt lễ hội Minh Động, khai mạc bằng lễ hoa lệ, lựa chọn Minh Động tiểu thư (tương tự như thi Hoa khôi tại các Hội chợ), chơi các trò chơi dân gian của Hàn Quốc, có cả tiết mục biểu diễn hóa trang.

Ở Minh Động, ngoại trừ mua sắm, đây cũng là nơi lý tưởng để ăn uống và thưởng ngoạn. Ở nơi đây, có thức ăn Tây, thức ăn nhanh và thức ăn Hàn Quốc với đủ loại nhà hàng Tây Âu, Nhật, v. v.Trong đó, món sườn lợn ráng cùng mì là nổi danh nhất, coi như tuyệt đại đặc sắc ở nơi đây. Ngoài ra, Minh Động còn có nhiều cửa hàng mĩ phẩm, ngân hàng, nhà hát kịch phục vụ du cầu của khách mọi lúc.

Đặc biệt đáng giá ở đây còn có nơi gọi là Minh Động Thánh đường. Nơi này là giáo đường được mở sớm nhất ở Hàn Quốc, có kiến trúc Ca Dặc thuần túy. Giáo đường là nơi nghỉ chân tuyệt vời của du khách, họ có thể ngồi trong này mà giảm đi sự mệt nhọc khi đi đường.

- Lưu Phi đang ở đây thì bị mang đi à? - Hướng Nhật có chút không kiên nhẫn hỏi trong khi cô nữ phiên dịch đang huyên thuyên giới thiệu về Phố Minh Động này, nếu không phải đối phương vừa sợ hãi mà giờ đây mới có chút khởi sắc thì từ lâu lưu manh đã cướp lời nàng.

- Đúng vậy, Lưu Phi tiểu thư đang ở trong này thì bị mang đi. - nhìn nam nhân có sắc mặt âm trầm, nữ phiên dịch lại trở về vẻ mặt sợ hãi khi trước, cúi đầu nói.

- Ở đâ đông người thế này, Lưu Phi làm sao lại bị mang đi, cô kể rõ đầu đuôi cho ta một lần xem nào. - Hướng Nhật càng cảm thấy kì quái, Phố Minh Động đông người náo nhiệt như vậy, với thực lực của Lưu Phi, cho dù có là "Chấp năng giả" muốn mang nàng đi, làm sao lại không có chút tiếng động được chứ?

-.trong lúc ta muốn mang Lưu Phi tiểu thư đến Thước Lợi Áo thương điếm, thì có 5 tu sĩ đi tới, họ nhìn thấy Lưu Phi tiểu thư liền nói là ác ma, sau đó mang nàng đi. - Nữ phiên dịch nhớ lại nói.

- Đơn giản như vậy? - Hướng Nhật nghi hoặc nhìn nàng - Có chuyện kì quái vậy sao? Lưu Phi tình nguyện đi theo bọn họ à?

- Ta nhớ rõ khi Lưu Phi tiểu thư theo chân bọn họ nói mấy câu bằng Pháp văn, cho nên ta nghe không rõ...- nữ phiên dịch càng nói thì đầu nàng cuối càng thấp.

Lưu manh cơ bản đã biết rõ mọi chuyện, xem ra, Lưu Phi là chủ động đi theo bọn tu sĩ kia. Trong lòng không khỏi nhẹ nhõm, với thực lực hiện tại của Lưu Phi, những người có thể đối phó nàng thật sự không nhiều lắm. Nhưng Hướng Nhật vẫn còn chút lo lắng, đối phương dù sao cũng có tới năm người, có câu hai nấm đấm khó lòng địch bốn cánh tay, huống chi họ có tới mười cánh tay, vậy thì càng không thể nói trước được.

- Cô có thấy họ mang Lưu Phi đi đâu không?

- Họ đi theo hướng Minh Động thánh đường.

- Minh Động thánh đường? Chính là nơi cô vừa giới thiệu là giáo đường Thiên Chúa đầu tiên sao? - Hướng Nhật lập tức phản ứng lại, quả thật có kh3 năng này. Năm tu sĩ kia nếu có thể xuất hiện tại nơi này, nơi đến của họ nhất định là một giáo đường.

Nữ phiên dịch gật đầu, Hướng Nhật lập tức cầm tay bảo nàng dẫn đường:

- Mau dẫn ta đến Minh Động Thánh đường.

Dù tay bị nắm rất đau, nhưng nữ phiên dịch không dám kêu thành tiếng, nàng hiện giờ đã muốn hối hận khi trước lại đi nhận cái công việc phiên dịch này. Vừa nhìn thấy người thuê mình là Ngô lão bản, nàng đã có cảm giác công việc này không có gì tốt lành rồi. Nhưng lúc nhìn thấy mấy gương mặt hung thần sát nhân của đối phương, nàng căn bản không dám từ chối. Xa xa, Hướng Nhật chỉ nhìn thấy tòa thánh đường cao 50 thước theo kiến trúc Ca Đặc, nghe nữ phiên dịch nói, đó là giáo đường chính, toàn bộ xây bằng đá. Tuy rằng đã đến nơi cần đến, nhưng Hướng Nhật không muốn xông vào lung tung, hiện tại đang là ban ngày, hơn nữa lại có nhiều người như vậy, trực tiếp xông vào như vậy có thể sẽ đánh đông tới cảnh sát Hàn Quốc. Để tránh đánh rắng động cỏ, Hướng Nhật phái nữ phiên dịch đến hỏi đường xem có nhìn thấy năm tu sĩ dẫn một nữ nhân đi vào trong giáo đường không. Với tướng mạo của Lưu Phi, tin rằng ai liếc nhìn nàng một cái sẽ rất khó quên (đẹp quá mà). Nữ phiên dịch trở lại rất nhanh, xem vẻ mặt, tựa hồ như vừa gặp chuyện gì không thoải mái.

- Thế nào? Có tin tức gì của Lưu Phi không? - Lưu manh liền hỏi.

- Ta không biết có phải là Lưu Phi tiểu thư không, bất qya1 nghe người kia nói.có năm tu sĩ mang theo một nữ nhân rất đẹp xuống tầng hầm của giáo đường. - nữ phiên dịch sắc mặt khó xử nói.

- Tầng hầm giáo đường? - Hướng Nhật sửng sốt, nghe qua hình như không phải là nơi đứng đắn gì.

- Đó là nơi không dành cho người ngoài, bình thường vào 10 giờ sáng tổ chức lễ Di Tát cùng cầu nguyện...- nữ phiên dịch giải thích khi nhìn ra bộ mặt không tốt của nam nhân.

- Không cần phải nói, mang ta vào trong đó. - Hướng Nhật mặc kệ là nơi nào, trước mắt quan trọng là sự an toàn của Lưu Phi.

- Chúng ta không phải tín đồ, hơn nữa cũng không phải là nhân viên công tác, không thể vào trong đó.

Mặc nữ phiên dịch giải thích thế nào, Hướng Nhật kéo nàng bước đi, thoạt nhìn giống như ác bá cưỡng ép dân nữ, bất quá dù bên cạnh có nhiều nhười, nhưng cũng chỉ là đứng xem náo nhiệt, không một ai bước ra chơi trò anh hùng cứu mĩ nhân. Nữ phiên dịch rơi vào đường cùng, chỉ có thể dẫn Hướng Nhật đi. Đi vào tầng hầm giáo đường, cửa đã đóng chặt, Hướng Nhật biết nữ phiên dịch nói không sai. Phía sau, quả thật không cho người ngoài vào. Nhưng hắn không chú ý đến điểm này, đem cánh cửa này cản bước mình sao? Thật đang chê cười. Đi ra phía trước, Hướng Nhật đẩy đẩy thử cánh cửa, nghĩ xem có nên đá văng cánh cửa này không? Phía sau, có tiếng cười truyền tới:

- Ha ha, các ngươi làm cái gì vậy, chẳng lẽ tưởng đi vào trong chợ hả? Ha ha.

Không nghe thấy ý phẫn nộ trong lời nói, nhưng cái ngữ khí kiêu ngạo kia làm Hướng Nhật cực kì khó chịu, quay đầu lại. Đập vào mắt hắn là bốn tên thanh niên đang bước tới, thái độ ngã ngớn, ánh mắt hạ lưu đang mê đắm nhìn về hướng nữ phiên dịch, trong đó có một tên cột đầu hải tắc đang lớn tiếng huýt sáo. Nữ phiên dịch kinh hãi quá đô, không chút nghĩ ngợi mà trốn sau lưng Hướng Nhật. Nhìn bốn tên thanh niên lưu manh đang nhắm mình như con mồi, Hướng Nhật đoán bọn chúng đã theo sau hắn từ lâu rồi, bằng không sẽ không cùng xuất hiện tại cánh cửa này. Hướng Nhật lập tức nghĩ tới gương mặt khó coi của nữ phiên dịch, phỏng chừng lúc đang hỏi đường thì nữ phiên dịch này đã bị mấy tên này chiếm tiện nghi gì đó rồi. Vậy cũng khó trách, nũ phiên dịch trẻ tuổi thế này, hơn nữa nhan sắc cũng không kém, có người đùa giỡn chút cũng bình thường. Bởi lúc ấy trước mắt nhiều người, mấy tên lưu manh này không tiện động tay động chân nên mới theo đến nơi này. Nhưng hiện tại Hướng Nhật không rảnh mà chơi trò anh hùng cứu mĩ nhân, nếu là bình thường, hắn sẽ không để ý mà chơi trò mèo vờn chuột rồi, nhưng hiện tại có việc gấp, lòng nhẫn nại của hắn có hạn, lạnh lùng nhìn nữ phiên dịch nhờ nàng chuyển lời:

- Nói với bọn họ, nhân lúc tâm tình ta còn tốt, nhanh mà cút đi!

Nữ phiên dịch nơm nớp lo sợ nhô đầu ra nói với bốn tên lưu manh một câu. Bọn chúng lập tức lộ vẻ mặt giận dữ, tiện thể cười hắc hắc, nhìn Hướng Nhật huyên thuyên mắng gì đó, ngẫu nhiên còn nhắm nữ phiên dịch phía sau mà làm mấy cái tư thế hạ lưu. Hướng Nhật một câu nghe cũng không hiểu, cũng lười hỏi nữ phiên dịch bên cạnh, dù sao cũng biết mấy tên kia cũng không có ý khen hắn. Lạnh lùng cười, khóe miệng gợi lên tia sát ý. Nháy mắt, giống như một bức tranh vẽ, bốn thanh niên lưu manh liền đứng yên bất động, vẫn y cái tư thế há mồm mắng. Nhưng ánh mắt chúng cực kì hoảng loạn, bởi vì đột nhiên bị hạn chế mọi hành động, có cái cảm giác sợ hãi trước nay chưa từng có. Đây chính là chiêu Lĩnh vực lực lượng của Hướng Nhật, mấy tên lưu manh đứng cách hắn không xa, lực lượng vô hình một khi đã triển khai thì trong khu vực này, hắn là thần. Hơn nữa cũng không cần lo lắng gây sự chú ý tới người khác. Nữ phiên dịch không rõ xảy ra chuyện gì, nàng liền tránh ở sau lưng nam nhân, nhưng nhìn thấy mấy thanh niên lưu manh đột nhiên không nói, nàng tò mò mà đi ra đứng cạnh Hướng Nhật.

- Bọn họ...- cảnh tượng trước mắt làm cho nữ phiên dịch không nói được gì, vừa rồi bốn tên lưu manh còn vui vẻ, thế nào lại trong chớp mắt giống như bức tượng điêu khắc, trừ đôi mắt có thể đảo qua lại, nếu so với pho tượng thật không có gì khác.

Không đợi nàng tiếp tục hỏi nữa, Hướng Nhật đã ở bên nói:

- Nói cho họ biết, trong ba giây còn nói bậy thì sẽ vĩnh viễn thành một pho tượng.

Nữ phiên dịch đột nhiên rung lên, bởi vì câu nói uy hiếp của nam nhân có hàm nghĩa, bốn tên lưu manh lập tức thành tượng sáp, chính là nam nhân bên cạnh giở trò quỷ, nhưng chung quy là hắn làm thế nào?

- Sao rồi? Không nghe ta nói gì sao? - Thấy nữ phiên dịch vẻ mặt ngơ ngác, Hướng Nhật trừng mắt nhìn nàng lạnh lùng.

Nữ phiên dịch lấp tức tay chân cuống lên, không dám nhìn Hướng Nhật một cái, dùng Hàn Ngữ noi chuyện với mấy tên lưu manh. Vừa dứt lời thì Hướng Nhật cũng giải trừ đi "Lĩnh vực". Mấy thanh niên lưu manh càm giác thất kinh, khôi phục được cửa động, không dám đứng lại, giống như gặp phải quỷ mà liều chết chạy ra.

- Hướng tiên sinh, vừa rồi.là như thế nào? - nữ phiên dịch có lá gan nhỏ, cảnh tượng vừa rồi làm nàng thật sự tò mò.

- Thứ không nên biết thì đừng hỏi nhiều. - Hướng Nhật thản nhiên trả lời, để tay lên cánh cửa, lực lượng theo không khí đi vào. Hắn vừa mới nghĩ ra chiêu này khi bị mấy tên lưu manh làm phiền, nếu cánh cửa bị khóa trái, chỉ cần có một bàn tay xoay một cái là có thể mở cửa, mà "Cách không thủ vật" kia lại có chỗ dùng rồi, kỳ này có thể an toàn đi vào không đánh động người khác.

Chỉ chốc lát, nghe "Tách" một tiếng, Hướng Nhật nhẹ nhàng đẩy, cửa mở. Nữ phiên dịch thẳng trừng hai mắt, không thể hiểu được chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhìn thấy nam nhân đẩy cửa ra, cánh cửa liền mở rộng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất