Thời điểm Hướng Nhật đi ra ngoài, cảnh tượng trong đại sảnh của CLB đêm vẫn vô cùng ồn ào huyên náo thậm chí so với lúc trước còn náo nhiệt hơn vài phần.
Một đám khách tìm vui ngồi ở vị trí sát sân khấu chính, vì màn trình diễn trên đó mà liều mạng đến gần hơn.
Hướng Nhật nhìn lướt qua sân khấu, thì ra là đến giai đoạn biểu diển nhảy thoát y, khó trách đám người này hung hăng như đi đánh nhau.
Đi loanh quanh bốn phía, mãi mà không thấy tên ăn mặc loè loẹt đâu, không biết là đi đâu hay vì CLB đêm quá nhiều người nên nhất thời không thấy bóng dáng hắn đâu.
Hướng Nhật có chút hơi buồn bực, mục đích hắn ra đây cốt là tìm tên tiểu tử kia gây chút chuyện xui xẻo.
Đột nhiên, Hướng Nhật giật mình đứng ngây ra đó nhìn ở một góc của CLB đêm. Nơi đó có một nam một nữ đang ngồi, thỉnh thoảng nói với nhau vài câu.
Nhìn kĩ thì thấy chỉ có nam là nói chuyện, nữ rất ít đáp lời mà có trả lời thì cũng hời hợt, vô tình.
Mà hai người này cũng không hề xa lạ mà chính là mĩ nữ cảnh sát cùng với tên gián điệp hai mang Hàn Tuấn Tú.
Thấy Hướng Nhật nhìn vào góc CLB đêm đến xuất thần, thanh niên tóc đuôi ngựa xuôi theo ánh mắt của hắn mà nhìn. Cũng không nhận ra được mĩ nữ cảnh sát vì nàng lúc này đang mặc đồng phục nữ sinh của nhân viên phục vụ CLB đêm, tuy vậy khi nhìn thấy Hàn Tuấn Tú, thanh niên tóc đuôi ngựa lập tức hận đến nghiến răng, hắn cũng cho rằng Hướng Nhật cũng vì nhìn tên phản đồ này mà xuất thần.
"Hướng tiên sinh"Thanh niên tóc đuôi ngựa vừa muốn nói chuyện thì Hướng Nhật vung tay ra dấu im lặng.
"Chúng ta đi đến xem, thuận tiện ngươi phiên dịch cho ta xem họ đang nói gì ".
"Được " thanh niên tóc đuôi ngựa đương nhiên là phục tùng vô điều kiện. Sau khi chứng kiến
"công phu Trung Quốc " thần kì của Hướng Nhật, hiện tại không chỉ coi hắn là đại khách quý mà còn thật tâm thần tượng Hướng Nhật.
Hướng Nhật đến gần cũng không làm cho Hàn Tuấn Tú cùng mĩ nữ cảnh sát chú ý, vì một người thì đang hết sức lấy lòng đối phương còn người kia thì không để ý gì cả chỉ ngơ ngác nhìn chén rượu trong tay, cũng không biết là đang suy nghĩ gì.
"Ta có thể ngồi cùng chứ?" Đi đến trước mặt hai người Hướng Nhật dùng tiếng Anh nho nhã lễ độ hỏi. Hai người lập tức biến sắc, mĩ nữ cảnh sát vì nghe được âm thanh quen thuộc, mang theo chút kinh hỉ nhìn Hướng Nhật. Còn Hàn Tuấn Tú sắc mặt âm trầm, vốn là đang lấy lòng bạn gái, tự nhiên lại có một thằng nhảy vào chen ngang vốn rất tức giận, lại gặp khuôn mặt tủm tỉm cười của Hướng Nhật lập tức đem câu chửi thề nuốt lại.
Không chỉ có thế, mà đi cùng Hướng Nhật lúc này là thanh niên tóc đuôi ngựa, nhìn thấy đối phương Hàn Tuấn Tú sắc mặt trắng bệch, tựa hồ có ý muốn đứng lên trốn nhanh khỏi nơi này.
Hướng Nhật đương nhiên có thể hiểu được biến hoá của đối phương. Hàn Tuấn Tú đơn giản là trong lòng có quỷ, bởi hắn là do Ngô nhị lão bản phái tới nằm vùng ở cục cảnh sát, mà hiện tại lại bị bắt gặp ở CLB đêm của Ngô nhị lão bản nên sợ rằng thân phận bí mật của mình sẽ bị lộ ra. Nếu giờ phút này mà đang ngồi cùng một ả vũ nữ nào đó thì còn biện minh là mình tới tán gái. Nhưng mấu chốt là ngồi cùng hắn bây giờ lại là cảnh sát, mà cảnh sát này Hướng Nhật đã từng gặp qua. Lúc trước ở sòng bạc tại đại bản doanh của RAPIST một thân cảnh phục của mĩ nữ cảnh sát quả thật là rất bắt mắt.
"Hàn Tuấn Tú tiên sinh, chúng ta lại gặp mặt " Hướng Nhật ha ha cười, hắn bây giờ cũng không còn gì cố kị ánh mắt như cười nhìn mĩ nữ cảnh sát sau đó thoải mái ngồi xuống.
Thanh niên tóc đuôi ngựa lập tức đứng sau Hướng Nhật vẻ mặt căm tức cùng thống hận nhìn Hàn Tuấn Tú.
Hàn Tuấn Tú dù sao cũng là hai lớp nằm vùng, khả năng khống chế tâm lí bản thân quả thật là quá tốt. Trấn định nhìn hai người Hướng Nhật, cũng dùng tiếng Anh hỏi lại:
"Các người sao lại ở đây""Chúng ta tới nơi này tự nhiên là tìm nữ nhân rồi " Hướng Nhật cũng không thấy việc
" tìm nữ nhân " là cái gì đó xấu hổ mà giọng nói còn pha chút kiêu ngạo, tiếp theo ánh mắt tinh quái nhìn đối phương.
" Vậy không rõ Tuấn Tú tiên sinh tới đây làm gì? ".
Hàn Tuấn Tú rõ ràng có chút mất tự nhiên nói:
"Đây là.bí mật trong nội bộ cảnh sát thứ ta không thể nói được ".
"Thì ra là như vậy " Hướng Nhật cười càng thêm quỷ dị, làm cho Hàn Tuấn Tú cảm thấy sợ hãi trong lòng, tìm lí do để rời đi.
"Xin lỗi chúng ta có việc phải đi trước ".
Nói xong định kéo tay mĩ nữ cảnh sát đi. Cũng không biết do vô tình hay cố ý mà nàng ta cùng lúc bưng chén rượu lên uống.
Hàn Tuấn Tú kéo một cái vào khoảng không trong lòng vừa gấp vừa bực, trên thực tế hắn vẫn đang nghĩ rằng vì mình ở đây bị bạn gái nằm vùng trông thấy, tưởng hắn tới đây tìm nữ nhân cho nên sắc mặt mới khó coi cả buổi tối nay.
"Tuấn Tú tiên sinh việc gì mà gấp vậy, có lẽ chúng ta vẫn còn chút chuyện chưa nói xong mà " Hướng Nhật vừa nói vừa liếc nhìn mĩ nữ cảnh sát đang mượn rượu giải sầu. Có thể nhìn ra thực là nàng ta chưa vạch trần thân phận của Hàn Tuấn Tú nếu không thì hắn cũng chẳng ngối đây mà liều mạng lấy lòng nàng như vậy, chỉ e là đã nổi lên sát tâm giết người diệt khẩu rồi.
"Thực xin lỗi thân là một nhân viên cảnh sát, ta cũng không có gì để nói với tội phạm cả " cảm thấy nhất thời không thể đi được Hàn Tuấn Tú chỉ còn cách giả bộ chính nghĩa, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói.
Lúc nói ra lời nói này thì ngay lập tức nhận được ánh mắt thống hận của thanh niên tóc đuôi ngựa.
Hướng Nhật thì lại hoàn toàn không tức giận, ánh mắt loé lên nói với Hàn Tuấn Tú:
"Nhân viên cảnh sát cùng tội phạm tất nhiên là không có gì để nói với nhau nhưng nếu là tội phạm với tội phạm thì sao? ".
Hàn Tuấn Tú có chút hốt hoảng, không hiểu Hướng Nhật nói ra những lời này la vô tâm hay có ý chỉ điều gì, nhưng vẫn làm bộ trấn định nói:
"Ta thừa nhận lúc trước khi còn nằm vùng quả thật có làm một chút ít.sự tình nhưng cái đó cũng chỉ là để lấy được niềm tin của đám tội phạm mà thôi ".
Hướng Nhật bĩu môi khinh bỉ, vì lấy niềm tin mà hi sinh lợi ích của người khác sao? Đột nhiên hắc hắc cười, với tay ôm lấy mĩ nữ cảnh sát đang ngẩn người ra, gắt gao ôm vào lòng.
"Vất vả tìm kiếm cả đêm, vẫn cứ là cô em này xinh đẹp, đêm nay ta chọn em ".
Mĩ nữ cảnh sát lúc đầu giãy dụa từ chối, sau đó thì đứng im bất động.
Hàn Tuấn Tú giật giật khoé mắt, mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn Hướng Nhật:
"Ngươi mau buông nàng ra, chẳng lẽ ngươi không biết." nói đến đây thì đột nhiên dừng lại.
"Ta không biết cái gì?" Hướng Nhật làm ra vẻ tò mò hỏi, lại keo mĩ nữ cảnh sát vào lòng ôm chặt hơn.
" Tóm lại mĩ nữ xinh đẹp như thế này để cho ngươi thật là lãng phí, để cho ta thì thế nào? ".
Nói xong câu đó Hướng Nhật phát hiện mĩ nữ cảnh sát đang âm thầm hung hăng nhéo hắn. Tuy rằng không cảm thấy đau đớn nhưng có thể thấy lực đạo không hề nhỏ. Đổi lại là người khác đã sớm bị đau mà kêu thành tiếng rồi.
Tuy vậy Hướng Nhật vốn da thô thịt dày, lại chiếm được tiện nghi nên một lúc sau mới buông nàng ra.
Thanh niên tóc đuôi ngựa bộ dáng tựa hồ rất vui sướng khi người gặp hoạ đồng thời thần sắc lại pha chút hâm mộ. Vui khi người gặp hoạ đó là vì tên phản bội bị giựt mất nữ nhân cái đó cũng là xứng đáng với hắn. Về phần hâm mộ đó là vì nữ nhân mặc đồng phục học sinh kia quả thật rất đẹp, làm cho hắn cũng cảm thấy xao động. Không ngờ
" nữ phục vụ " ở đây lại xuất sắc như vậy xem ra về sau phải đến đây nhiều hơn.
Trơ mắt nhìn bạn gái của mình bị nam nhân khác vừa kéo vừa ôm, Hàn Tuấn Tú dù có là rùa đen rụt đầu thì cũng không thể mãi nhẫn nhịn được, lập tức đứng lên cầm chai rượu trên bàn nhằm đầu Hướng Nhật ném tới.
Nhìn động tác thì thấy vô cùng thành thục, giống như là loại chuyện này đã làm qua không ít lần.
Mĩ nữ cảnh sát cả kinh kêu lên một tiếng, tựa như có khả năng đón đỡ nhưng lại chần chờ không quyết. Liền sau đó chai rượu đã đến đàu Hướng Nhật, lúc này có muốn cứu viện cũng đã muộn.
Tuy nhiên chai rượu sắp dừng lại trên đầu Hướng Nhật thì một bàn tay nhẹ nhàng mà chuấn xác, như một tia chớp nắm lấy phần dưới chai rượu.
"Tuấn Tú tiên sinh hình như ngươi hơi thiếu kiên nhẫn rồi " Hướng Nhật vẻ mặt bình tĩnh nói, đồng thời đem chai rượu đoạt được của đối phương xoay xoay trong tay, thoải mái mà nói:
"Thân là nằm vùng, lại là hai mặt nằm vùng, ngươi có biết điều tối trọng yếu là cái gì không?"Hàn Tuấn Tú sắc mặt đại biến, mĩ nữ cảnh sát cũng là bộ dáng phản ứng quá mức kích động, gắt gao bắt lấy cánh tay Hướng Nhật, như muốn nói hắn mau nói ra.
Thanh niên tóc đuôi ngựa cũng phát hiện chuyện này hình như có gì đó không đúng, gắt gao nhìn Hàn Tuấn Tú.
Hướng Nhật nhẹ nhàng gỡ cánh tay của mĩ nữ cảnh sát, tiếp tục nói:
"Thì phải trấn định, đem tất cả coi như không quan hệ gì đến mình, cho dù có thấy bạn gái mình bị nam nhân khác phi lễ cũng phải giữ vẻ mặt bình tĩnh, coi như không nhìn thấy gì " (Ặc bạn gái bị thằng khác sàm sỡ không chém chít mẹ nó mới lạ).
"Ngươi đã biết được cái gì?" Lại gần hơn, trên mặt cũng không làm bộ như trước nữa.
Bị người giáp mặt vạch trần thân phận, Hàn Tuấn Tú lập tức bình tĩnh bỏ bộ mặt chính nghĩa xuống, để lộ mấy phần bản sắc tà khí cùng lưu manh. Đương nhiên hắn tự tin như vậy vì nơi này là sân nhà của hắn.
"Trên cơ bản thì ta biết hết mọi chuyện, chẳng hạn như việc ngươi vừa đi ra từ văn phòng của Ngô Thến Tiến ". Hướng Nhật bâng quơ nói, đồng thời gắt gao nhìn đối phương.
Một câu này phải nói là có lực chấn động rất mạnh không phải nghi ngờ, thanh niên tóc đuôi ngựa vẻ mặt khiếp sợ cùng không dám tin nhìn Hàn Tuấn Tú, mĩ nữ cảnh sát lại giống như được giải thoát, cả người mềm nhũn vô lực.
Mà Hàn Tuấn Tú thấy mĩ nữ cảnh sát không thèm liếc mắt đến mình dù chỉ một cái, cảm giác lạnh lẽo tuyệt tình nên hơi chột dạ, lạnh lùng nhìn Hướng Nhật chằm chằm:
"Hướng tiên sinh, không thể không nói ta vô cùng bội phục dũng khí của ngươi, đã biết ta là người thế nào mà lại còn dám ở trong này vạch trần ta. Ngươi không sợ là sẽ không thể từ nơi này đi ra được sao?""Ta vì cái gì mà phải sợ?" Hướng Nhật hỏi lại, vẻ mặt giả như ngây ngốc. Thanh niên tóc đuôi ngựa ở phía sau thì lại hưng phấn xoa xoa tay. Đúng vậy có cái quái gì mà phải sợ, với vị Hướng tiên sinh có
" Kungfu Trung Quốc " có thể tay không tiếp đạn cho dù CLB đêm có nhiều người đến đâu đi nữa cũng không có tác dụng gì.
Thấy thần sắc trấn định của Hướng Nhật, Hàn Tuấn Tú tâm tư có chút âm tình bất động nói:
"chỉ bằng vào hai ngươi? ".
Hướng Nhật ha ha cười, hắn thừa biết đối phương muốn thử xem mình có cài người mai phục hay không, cười khinh thường nói:
"Đúng vậy chỉ cần hai người chúng ta, ngươi không cần lo có mai phục bên ngoài, nếu không tin tưởng có thể cử người đi dò xét ".
Hướng Nhật nói xong đến phiên thanh niên tóc đuôi ngựa hướng Hàn Tuấn Tú rống lên một câu gì đó biểu tình tức giận nhưng cũng vô cùng hưng phấn.
Hàn Tuấn Tú đã hoàn toàn yên tâm, bởi vì hắn nhớ ra là nếu đối phương dẫn người tới, thì mình đã nhanh chóng nhận được tin tức rồi, chứ không giống như bây giờ CLB đêm vẫn như cũ không có chút rối loạn nào. Hơn nữa hắn còn có một lí do khác có thể làm cho hắn yên tâm.
Một lần nữa ngồi xuống Hàn Tuấn Tú nhìn vẻ mặt bình tĩnh của mĩ nữ cảnh sát hỏi:
"Cô đã sớm biết chuyện này " hắn cố ý dùng tiếng Anh nói chuyện để cho Hướng Nhật có thể nghe hiểu được.
"Vừa mới rồi " mĩ nữ cảnh sát ngoảnh mặt đi nói.
Hướng Nhật nhìn mà lắc đầu không thôi, xem ra cô nàng này nặng tình quá rồi, nam nhân từng âu yếm yêu thương nay thành kẻ thù đối đầu xem ra nhất thời không thể tiếp nhận nổi.
Hàn Tuấn Tú không có hứng thú nhìn mĩ nữ cảnh sát nữa mà quay sang Hướng Nhật nói:
"các ngươi làm sao lại biết được? ".
"Chỉ là vô tình thấy được ngươi cùng Ngô Thế Tiến ở trong văn phòng, hơn nữa lại thuận tiện nghe được các ngươi nói chuyện ". Hướng Nhật thần sắc cũng không có nữa điểm băn khoăn có lỗi vì rình nghe lén, biểu tình thản nhiên giống như giới thiệu tối nay ăn gì vậy.
"Ngươi nghe lén chúng ta nói chuyện? ". Hàn Tuấn Tú sắc mặt giận dữ, hắn tưởng khi hắn cùng Ngô nhị lão bản nói chuyện, đám người Hướng Nhật ở bên ngoài cửa nghe lén.
Hướng Nhật làm bộ nghiêm nói:
"Nói rõ ràng cẩn thận một chút, chúng ta không phải là nghe lén, mà là quang minh chính đại nghe, chẳng qua các ngươi không phát hiện ra thôi ".
Những lời này nói ra hiển nhiên là kích thích đến Hàn Tuấn Tú, mạnh mẽ sờ tay vào bên hông rút súng lục ra, xem hình dáng thì là súng cảnh sát, cười lạnh chỉ vào Hướng Nhật nói:
"Cho dù có bị nghe lén thì làm sao? Ngươi cho rằng có khả năng đem những lời này rời khỏi đây sao? ".
Nhìn thấy Hàn Tuấn Tú lấy súng ra, mĩ nữ cảnh sát rõ ràng cũng có hành động, nhưng Hướng Nhật đã nhanh tay ngăn nàng lại. Thanh niên tóc đuôi ngựa không có động tĩnh gì giống như bị doạ đến choáng váng kinh ngạc nhìn Hàn Tuấn Tú. Nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể thấy trong ánh mắt hắn mang một tia cười cợt.
"Ngươi dám nổ súng sao?" Hướng Nhật khinh thường cười cười, cảm giác không giống như là trước mặt đang có họng súng chĩa vào mình.
Hàn Tuấn Tú sắc mặt không đổi nói:
"Giết một người tuy rằng lỗi rất lớn, nhưng nếu là giết một tên đầu sỏ buôn lậu thuốc phiện đối với ta mà nói, lại là một công lao vô cùng lớn.
"Vậy còn nàng và hắn thì sao?
" Hướng Nhật cười chỉ mĩ nữ cảnh sát cùng thanh niên tóc đuôi ngựa.
"Ngươi hẳn là không biết rồi, loại súng cảnh sát này khá kì quái, rất dễ bị cướp cò
" Hàn Tuấn Tú nói xong trên mặt cũng không có một tia tình cảm nào.
Hướng Nhật có thể thấy rõ mĩ nữ cảnh sát thân thể mĩ nữ cảnh sát đang run mạnh nếu hắn không giữ chặt tay nàng phỏng chừng đã làm ra hành động điên cuồng gì rồi.
Hàn Tuấn Tú cùng lúc quay sang mĩ nữ cảnh sát nói: "Trinh Lan, tôi thừa nhận là tôi có yêu cô nhưng, nhưng con người cô quá bảo thủ, nhất định phải đợi sau khi kết hôn mới đồng ý cùng tôi lên giường, điều này làm tôi thật sự khó chịu. May mắn là tôi ở bên ngoài đã có ba bạn gái, hơn nữa các nàng đều không biết đến sự tồn tại của nhau
" nói đến chuyện tình bên ngoài của mình bộ dáng của hắn vô cùng nghiêm túc nhưng cũng pha chút đắc ý.
Tuy vậy lời kia vừa nói ra, mĩ nữ cảnh sát bỗng nhiên cúi đầu nhìn xuống, một lát sau mới ngẩng mặt lên nhìn Hàn Tuấn Tú, trên mặt không hề có một chút bi thương mà còn pha một chút ý cười: "Tuấn Tú, kì thật ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi, kì thực bạn trai của ta cũng không chỉ có một mình ngươi, hơn nữa là.đêm qua ta cùng anh ấy đã ở cùng nhau.
" (làm cái jì vào ban đêm nhỉ ^_^)
Vừa nói mĩ nữ cảnh sát vừa ôm cánh tay Hướng Nhật, tựa đầu vào vai hắn.
Hướng Nhật lập tức trợn tròn mắt, nữ nhân này biến hoá cũng nhanh quá đi? Trước một phút đồng hồ thôi còn là bộ dáng phải sống phải chết, chỉ một giây sau lại nói là cùng một nam nhân khác.Hướng Nhật có thừa nhận là đêm qua hai người có mấy phút gọi là " khoái trá
" nhưng chỉ là đùa giỡn chút chút chứ cũng không hề có làm gì, mà lúc đó cô nàng tựa hồ còn muốn bắt mình đến cảnh cục.
Thanh niên tóc đuôi ngựa cũng có chút mơ hồ, hắn như lọt vào đám sương mù, cái mà ba người nam nữ này hình như là có quan hệ phức tạp không thể nói rõ.
Hàn Tuấn Tú khuôn mặt vặn vẹo, nhìn không ra chút gì là "Tuấn Tú
" nữa. Mở chốt bảo hiểm của súng, hung tợn chỉ vào Hướng Nhật nói: "Ta sẽ giết ngươi
".
"Ta cảnh cáo ngươi, trăm ngàn lần đừng có nổ súng vào ta, nếu không, ngươi sẽ hối hận ". Hướng Nhật thần sắc lạnh lùng, mắt bắn ra sát ý nhìn đối phương.