- Ngươi câm miệng cho ta!
Người đàn ông trung niên xoay người, hung hăng tát cái bốp vào mặt thằng con, đánh cho Hàn Thượng Võ đến ngu cả người, lúc này mới quay sang Hướng Nhật xin lỗi:
- Kẻ hèn này không biết dạy con, mong Hướng tiên sinh bỏ qua.
- Không hề chi.
Hướng Nhật nhìn kỹ người đàn ông trung niên trước mặt, người này tuyệt đối là một nhân vật đặc biệt, đối với con ruột của mình mà có thể ra tay tàn nhẫn không chút do dự như vậy, hơn nữa trên mặt không mảy may có tí căm hận nào. Nhưng thưởng thức thì thưởng thức, Hướng Nhật cũng không vì thưởng thức đối phương mà quên mất phiền toái xuất hiện tiếp theo sau đó.
Thản nhiên liếc mắt nhìn Hàn Thượng Võ vẫn đang tiếp tục bụm mặt không dám kêu khóc, Hướng Nhật quay sang nhìn người đàn ông trung niên, nói ra nguyện vọng của mình:
- Ta thực rất ghét gặp phải phiền toái, hy vọng sau này sẽ không gặp phải chuyện như vầy xảy ra.
- Đương nhiên, Hướng tiên sinh xin yên tâm, chuyện như vầy về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa!
Người đàn ông trung niên cam đoan chắc như ăn bắp, đối mặt với thanh niên trẻ tuổi không có một tí uy hiếp nào trước mắt này, ông ta lại cảm nhận được áp lực rất nặng nề, hơn nữa còn có một cảm giác lạnh lẽo khó hiểu dâng lên từ tận đáy lòng. Ông ta đương nhiên biết Hướng Nhật đang ám chỉ con mình có khả năng trả thù sau đó, cho nên hắn nói rõ trước cho đối phương, tuyệt đối không nên để xảy ra kiểu trả thù như vậy.
- Vậy là tốt rồi!
Hướng Nhật gật gật đầu, rồi quay lại nhìn thanh niên trẻ tuổi tóc cột đuôi ngựa:
- Quyết Ngư!
- Hướng tiên sinh!
Quyết Ngư bước lên một bước, hơi hơi cúi đầu, giọng vô cùng cung kính.
Thấy cảnh này xảy ra ngay trước mắt, người đàn ông trung niên ánh mắt cụp xuống, nhưng lập tức vẻ mặt khôi phục lại bình tĩnh.
- Lạc tiểu thư đây là bằng hữu của ta, muốn ở Seoul một khoảng thời gian, ngươi có thể giúp đỡ chiếu cố một chút.
Hướng Nhật chỉ Lạc Phi Tử ở bên cạnh, nếu phải giúp vậy giúp đến nơi đến chốn, đỡ phải khi hắn đi rồi, Lạc Phi Tử lại bị cô nàng thành thục kia uy hiếp.
- Hướng tiên sinh yên tâm, Lạc tiểu thư là bằng hữu của Hướng tiên sinh, vậy cũng là bằng hữu của RAPIST.
Quyết Ngư nhìn sang Lạc Phi Tử ở bên cạnh, ánh mắt toát ra vẻ tán thưởng, thật ra hắn đã nhìn thấy Lạc Phi Tử từ lâu, nhưng Hướng Nhật chưa giới thiệu, hắn cũng khó mà mở lời.
Ở bên kia, người đàn ông trung niên ra lệnh cho thủ hạ đỡ Hàn Thượng Võ dậy, rời khỏi đại sảnh, trước khi đi lịch sự cúi đầu chào Hướng Nhật.
Hướng Nhật cũng gật đầu tỏ ý chào lại, hai bên thủ lễ như vậy coi như mọi chuyện êm thắm trôi qua.
- Hướng tiên sinh đi một mình đến Hàn Quốc sao?
Lạc Phi Tử đi tới gần bên cạnh Hướng Nhật, đồng thời lịch sự quay sang cười cười với Quyết Ngư. Vừa rồi nàng luôn ở bên cạnh chứng kiến mọi chuyện, tuy nàng chưa từng nghe qua RAPIST, nhưng có thể đoán ra đó là tổ chức gì. Ngay cả người đại diện của nàng cũng phải tâng bốc bợ đít RAPIST, kiêng kỵ RAPIST đến nỗi phải bỏ qua việc dùng cái chuyện kia để uy hiếp nàng lấy lòng Hàn gia, từ điểm đó cũng có thể chứng minh thực lực của RAPIST rốt cuộc hùng mạnh như thế nào. Trước mắt mặc dù đối phương nể mặt Hướng tiên sinh đáp ứng giúp đỡ chăm sóc nàng, nhưng nói như thế nào đi nữa nàng cũng phải tỏ ra biết ơn người ta.
Quyết Ngư được yêu quá mà sợ, đồng thời vì lịch sự muốn Hướng tiên sinh cùng vị tiểu thư mỹ lệ này có không gian để nói chuyện, hắn tự động thối lui vài bước. Theo như hắn thấy, vị tiểu thư mỹ lệ này có thể đã được Hướng tiên sinh đặc biệt chiếu cố, mối quan hệ của hai người khẳng định thân thiết.
- Tôi đi cùng với một vài bằng hữu.
Hướng Nhật hời hợt trả lời cho xong chuyện.
- Ồ.
Lạc Phi Tử cũng không tiếp tục hỏi tới, nhìn biểu hiện của lưu manh, nàng biết nếu nhiều chuyện hỏi tiếp nói không chừng có thể sẽ khiến cho đối phương chán ghét.
- Lạc tiểu thư cũng ở khách sạn này à? Đây là người đại diện của cô?
Hướng Nhật nhìn thoáng qua cô nàng thành thục hấp dẫn bị bỏ xó một bên nãy giờ hỏi thăm. Trước đó, theo cách Lạc Phi Tử giới thiệu người đại diện của mình có thể đoán được, Lạc Phi Tử không có cảm tình gì với người đại diện của mình.
- Đúng vậy, Hướng tiên sinh, đây là.
Lạc Phi Tử vừa định giới thiệu, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, liền đổi giọng quay sang cô nàng thành thục nói:
- Mã tỷ, tỷ về phòng trước đi, tôi muốn nói chuyện với bạn một xíu rồi về.
- Được, cứ nói chuyện, cứ nói chuyện đi.tâm sự với bạn lâu lâu cũng được, tỷ đi ngủ trước, em cũng không cần phải về gấp.
Cô nàng thành thục như được ơn đại xá, nói chung không dám liếc nhìn Hướng Nhật đến một cái, vội vàng rời đi.
Hướng Nhật cũng không chấp, cũng không vì hành động ỷ thế gây hấn của đối phương mà ngăn lại, nói chung đối phương cũng là đàn bà, hơn nữa nhìn biểu hiện cư xử của Lạc Phi Tử, dường như nàng cũng không muốn gây khó khăn cho cô nàng đại diện này của nàng.
Đối với Lạc Phi Tử, Hướng Nhật cũng không thấy chán ghét, không chỉ vì đối phương là bạn bè thân của Sở Sở, hơn nữa còn vì cách ứng xử hoà nhã dễ gần của Lạc Phi Tử đối với người ngoài, nàng không bao giờ coi mình là đại minh tinh rồi nghếch mặt lên.
Tuy nhiên, không chán ghét cũng không có nghĩa là rất thích, trời cũng đã trễ, Hướng Nhật không muốn tiếp tục ngồi tán gẫu với Lạc Phi Tử ở quầy bar trong đại sảnh nữa, đang chuẩn bị mở miệng chào tạm biệt:
- Lạc tiểu thư.
- Đại ca!
Lời nói vừa dứt, Hầu Tử dẫn một đám tiểu đệ rầm rầm chạy vào trong đại sảnh, trên mặt rõ ràng có vết thương, đi theo bên cạnh hắn là đám tiểu đệ cùng đi đến Hàn Quốc chung đứa nào đứa đó cũng có vết thương trên người, cũng may chỉ là vết thương ngoài da, cũng không có đứa nào bị thương nặng.
- Hầu Tử?
Hướng Nhật nhướng mày, nhìn thấy đám Hầu Tử rõ ràng là bị tổn thất không nhỏ.
- Đại ca, thằng Mập bị người ta bắt giữ ở chỗ nào?
Câu hỏi của Hầu Tử làm như Hướng Nhật có câu trả lời mặc dù thằng Mập cũng chưa từng đến đây.
- Chuyện gì xảy ra? Nói cho rõ ràng.
Hướng Nhật ánh mắt lạnh lùng hỏi, một lần nữa nhìn kỹ vết thương trên người đám Hầu Tử, tuy vết thương không nặng, nhưng kẻ đánh tụi hắn ra tay cũng không nhẹ.
Hầu tử vội vàng kể lại nguyên nhân sự tình.
Đám người bọn hắn vốn đang trên đường trở về khách sạn, đi ngang qua một trung tâm thể dục thể thao, nhìn xuyên qua bức tường bằng thủy tinh thấy bên trong có mấy cô em dáng mi nhon cực kỳ hấp dẫn. Thằng Mập liền vào cửa đi đến gần, không ngờ mấy cô em dáng người mi nhon hấp dẫn kia lại là hoa đã có chủ, hơn nữa bồ của mấy cô nàng cực kỳ hung ác. Nhìn thấy thằng Mập dám đùa giỡn bạn gái của mình, chộp lấy thằng Mập đánh cho một trận. Đám người Hầu Tử đương nhiên vọt vào hỗ trợ ngay lập tức, nhưng người của đối phương không thiếu, hình như lúc đó tất cả mọi người ở trung tâm tập thể hình đều xông vào đánh bọn Hầu Tử.
Tuy đám Hầu Tử đối với việc kéo bè kéo lũ đánh nhau là số một, khổ nỗi đối phương đứa nào đứa đó to con vạm vỡ, thân hình gần như gấp hai bọn Hầu Tử. Thực lực chênh lệch quá xa, Hầu Tử cùng đám tiểu đệ chỉ còn nước tìm cách bỏ chạy, nhưng thằng Mập lại bị đối phương bắt giữ ở lại trung tâm tập thể hình.
Nghe Hầu Tử thuật lại xong, Quyết Ngư giận không thể cản được, không ngờ ở Seoul địa bàn của hắn lại có người dám chống đối động thủ với khách của RAPIST:
- Hướng tiên sinh, không thể chiếu cố tốt cho bằng hữu của ngài, RAPIST chúng ta thật thất trách, ta bây giờ dẫn người đi cứu bằng hữu của ngài ra.
- Không cần, chuyện này để ta đi giải quyết được rồi.
Hướng Nhật cự tuyệt ý tốt của Quyết Ngư, dù sao thằng Mập chính là tiểu đệ của hắn, để cho người của RAPIST hỗ trợ, lão đại như hắn không biết để làm gì.
- Hầu Tử, dẫn đường!