Hướng Nhật cũng không gặp những người Lâm gia khác, hắn cảm thấy không cần thiết. Sau khi nói chuyện cùng Lâm Ngọc xong liền từ biệt rổi ra khỏi công ty. Hắn đã đạt được mục đích, lúc về có thể báo cáo kết quả công tác với Hướng mẫu.
Ra khỏi tòa nhà thì cũng chưa tới nửa giờ. Không cần nghĩ cũng biết khẳng định Dịch Trù Ngu cùng Anna còn đang ở đâu đó hăng say mua sắm.
Khó mà được đến thủ đô một chuyến, mà lại là một mình, bỗng nhiên Hướng Nhật hứng chí muốn đi dạo một vòng.
Dọc theo phố buôn bán náo nhiệt, nhìn thấy cảnh hàng hóa la liệt ngay cả hắn cũng nhịn không được muốn tới xem một chút, hoặc mua gì đó mình thích. Rốt cục hắn cũng hiểu tại sao phụ nữ thích đi dạo phố mà còn có thể điên cuồng lâu như vậy. Lý tính hơn cảm tính so với đàn ông, hiển nhiên các nàng khó kháng cự sức hấp dẫn của những thứ tinh mỹ này.
Nhưng cũng không được lâu, Hướng Nhật cảm giác như bị người khác theo dõi mà dường như rất có kĩ năng, tuy rằng hắn cảm thấy bị theo dõi nhưng không biết đối phương ở đâu.
Hắn có thể khẳng định đối phương chỉ có một, cảm giác này thực kì diệu, dường như ở một góc tối nào đó. Hướng Nhật tỉnh bơ tiếp tục dạo phố mà kẻ theo dõi cũng rất kiên nhẫn, theo dõi lâu như vậy mà không hề để lộ sơ hở.
Lúc này đã có thể khẳng định kẻ theo dõi không phải người thường mà là dị năng giả. Hơn nữa thực lực rất cao nếu không chẳng thể làm vậy.
Cái hắn tò mò là đối phương là ai? Là người ở bên nào? Hướng Nhật đắc tội không ít thế lực nhưng cần theo dõi thì sớm đã phái người theo dõi chứ không chờ đến hôm nay. Lo lắng ngày hôm qua mới làm loạn ở Trúc Như Hiên thì kẻ theo dõi có quan hệ với Phong lão tứ.
Tuy rằng bản thân triển lộ thực lực, Phong lão tứ cũng rất ngoan ngoãn đổi chi phiếu nhưng khó mà không có ý nghĩ khác.
Đáng tiếc thủ đô thực sự quá náo nhiệt, muốn tìm một nơi vắng vẻ dụ đối phương đến cũng khó. Hướng Nhật đi qua mấy ngã tư. Cảm giác như bị đâm vào lưng vẫn luôn theo hắn. Kẻ này dấu đầu hở đuôi!
Lần đầu tiên Hướng Nhật cảm thấy bất lực, nhớ rõ trước kia cũng bị người theo dõi nhưng tất cả đều dễ dàng bị hắn phát hiện, chỉ là lúc này…là dị năng giả, ngoài biết sự tồn tại của hắn ra thì chẳng thể cảm giác được vị trí đối phương, thậm chí rất mơ hồ.
Nhưng nếu không thể phát hiện đối phương Hướng Nhật cũng lười quan tâm, hắn rất tự tin về thực lực của mình, cũng không sợ bị kẻ khác đánh lén. Bởi như vậy thì càng hợp ý hắn.
Đang đi không có mục đích. Đột nhiên giương mắt nhìn thấy ba chữ vàng chói quen thuộc
"Trúc Như Hiên" Hướng Nhật giật mình, thực không ngờ tùy tiện đi mua sắm lại đến đây. Chẳng lẽ mình có duyên với Trúc Như Hiên như vậy?
Nếu đã đến Hướng Nhật sẽ không đi mà hắn còn muốn thử xem cái đuôi phía sau có phải xuất thân từ tay Phong lão tứ hay không.
Có lẽ bởi do Hướng Nhật nên người đến Trúc Như Hiên tiêu khiển không nhiều, nhưng hai bảo vệ ở cửa vẫn đứng nghiêm như cũ, hai mắt lạnh lùng nhìn chăm chú bất kì người nào đi qua. Nhìn bộ dáng bọn họ dường như làm việc cũng tài trí hơn người.
Nhưng loại tài trí hơn người như vậy rất nhanh sẽ bung bét bởi họ vừa thấy được một người trẻ tuổi đi tới, mà không may là bọn hắn lại ở trong đám bảo vệ tối qua trong sòng bạc… hai gã bảo vệ đã thấy tận mắt thủ đoạn tàn khốc quỷ dị của gã thanh niên không chút uy hiếp này.
Hai tên bảo vệ mồ hôi lạnh đầm đìa, không phải vị đại gia này tới làm phiền chứ?
Trong lòng vừa nghĩ vậy nhưng không dám có ý nghĩ tới ngăn cản đối phương, vốn người muốn vào Trúc Như Hiên phải có thẻ hội viên, không có thì không thể vào. Nhưng lúc này bọn hắn đâu còn quan tâm đến thẻ hội viên. Cứ đứng trơ mắt nhìn đối phương đi vào.
Hướng Nhật cũng không chú ý đến tâm tư phức tạp của hai gã bảo vệ, hắn chỉ muốn xác định phản ứng của cái đuôi phía sau.
Quả nhiên khi hắn vừa bước vào Trúc Như Hiên thì cảm giác đó liền biến mất, hiển nhiên đối phương cũng không theo vào.
Nhưng cũng không thể khẳng định đối phương là do Phong lão tứ phái tới, vậy nên mình tới đại bản doanh của đối phương có thể không cần theo dõi. Cũng có nguyên nhân khác là đối phương không muốn bại lộ thân phận nên mới chưa tiến vào.
Đương nhiên cũng có thể là cả hai cái, đối phương có quan hệ với Phong lão tứ và không muốn bại lộ thân phận.
Cho nên tuy không thể xác định quan hệ đối phương với Phong lão tứ, Hướng Nhật cũng không muốn nhanh chóng rời đi, dù sao bây giờ về cũng chẳng làm gì, coi như chơi đùa như khách bình thường đi.
Sòng bạc thì không cần tới, tối qua thắng ở đó không ít tiền có lẽ sẽ bị nhớ mặt. Tuy rằng lúc đó Dịch lão lục là diễn viên nhưng cũng khó nói có người nhận ra mình không.
Đi lên tầng trên, nghe tối qua gã họ Cửu là
"sảnh Hoa Mai", lúc ấy những người ở sòng bạc vừa nghe có thể hưởng thụ miễn phĩ ở đó thì tất cả đều hưng phấn, có thể thấy được sảnh Hoa Mai là nơi rất xoa hoa, người bình thường khó mà đi vào đó ăn chơi.
Có thể nói Hướng Nhật là ngoại tộc, không có thẻ hội viên nhưng vẫn được qua, trên đường gặp những phục vụ không biết hắn cũng chẳng dám ngăn cản, thậm chí còn mở miệng cười lấy lệ.
Dù sao người có thể vào Trúc Như Hiên khẳng định đều phải có thẻ hội viên, không có thẻ hội viên thì đám bảo vệ sẽ không cho vào. Thực đáng tiếc là bọn họ không biết là trên thế giới này dù không có thẻ hội viên nhưng chỉ cần thực lực cường đại thì có thể sử dụng như giấy thông hành.
Sảnh Hoa Mai không phải là một cái sảnh mà là nhiều lô ghế tạo thành, giống như Karaoke nhưng hiển nhiên xa hoa hơn rất nhiều.
Trên dường Hướng Nhật gặp vài lô ghế, tuy rằng cửa đóng nhưng có thể nghe được tiếng vui đùa cợt nhả, thậm chí còn có tiếng đàn ông thở gấp cùng phụ nữ rên rỉ. Mà còn có cả tiếng thét chói tai.
Nhưng Hướng Nhật chẳng phải thánh, thét chói tai thì thét chói tai hắn cũng làm như không nghe thấy, chỉ cần mình không tận mắt thấy thì vẫn sẽ đi tiếp.
Đi một lúc thì phát hiện một lô ghế khép hờ, bên trong có mấy người túm tụm trên ghế salon nói chuyện.
Hướng Nhật lơ đễnh liếc mắt một cái bỗng phát hiện một người quen, kẻ gọi là người quen, hắn đã gặp qua. Còn đối phương thì chưa thấy hắn.