Ba ngày sau.
"Mẹ, đi vườn hoa chơi với con đi?"
Hôm nay là Chủ nhật, sáng sớm vừa ngủ dậy Liễu Nhiên đã cầm theo búp bê vui mừng chạy tới phòng của Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du đã dậy từ lâu rồi, cô ngồi trong phòng lặng lẽ dựa vào cửa sổ sát đất, nhìn màn hình điện thoại không có lấy một tin nhắn, thần sắc thẫn
thờ.
"Mẹ...."
Liễu Nhiên lắc lắc cổ tay Hạ Tử Du, lúc này
Hạ Tử Du mới hoàn hồn, khuôn mặt có chút tái nhợt miễn cưỡng cười nói,
"Tiểu nghịch ngợm sao sớm thế này đã dậy rồi?”
Liễu Nhiên cọ cọ vào đùi Hạ Tử Du mè nheo, "Mẹ, con muốn mẹ dẫn con đi vườn hoa, con muốn nhìn cây chanh thảo có nẩy mầm chưa?”
Hạ Tử Du đứng dậy nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Liễu Nhiên, thương yêu nói, "Đi thôi!"
Liễu Nhiên không chịu đi, hai tay dang rộng ra, ngây thơ nói, "Mẹ, con muốn mẹ bế......”
Hạ Tử Du cười nhẹ, "Được." Bởi vì mang thai nên lúc cô bế Liễu Nhiên cực kỳ cẩn thận.
Đi tới lầu một, Hạ Tử Du đang chuẩn bị bế Liễu Nhiên đến vườn hoa, đúng lúc thấy Robert đi về phía bọn họ.
"Chú ‘củ cải’!!"
Hạ Tử Du nhìn về phía Robert, mỉm cười, "Robert, sao anh lại tới đây?"
Robert trực tiếp bế Liễu Nhiên từ tay Hạ Tử Du qua, dùng sức hôn lên gò má của Liễu Nhiên, "Có nhớ chú củ cải hay không?"
Liễu Nhiên gật mạnh đầu, "Dạ."
"Được rồi, chú củ cải có quà cho con...." Ngay sau đó, không biết từ chỗ nào
Robert lấy ra một chú búp bê nhỏ, rất đáng yêu, thậm chí mắt nó còn đang chuyển động.
"Con cám ơn chú....." Liễu Nhiên vui vẻ hôn Robert một cái ‘chóc’.
Hạ Tử Du cười nói, "Anh sẽ làm hư con bé...."
Robert buồn cười lắc lắc một ngón tay, "NO, chân chính làm hư con gái em chính là ông xã em, anh nghe nói ông xã em thậm chí còn chuẩn bị cho Liễu
Nhiên cả một phòng búp bê.”
Nhắc tới Đàm Dịch Khiêm, nụ cười trên khuôn mặt Hạ Tử Du có vẻ ảm đạm mất mác.
Robert hỏi, "Hai người định đi đâu vậy?"
Hạ Tử Du trả lời, "Em đang chuẩn bị dẫn Liễu Nhiên tới vườn hoa, con bé nhớ mấy cái cây chanh thảo kia.”
Robert lập tức cảm thấy hứng thú, "Vậy anh đi với hai người, anh cũng muốn
nhìn xem con bé nghịch ngợm này có thể trồng ra cái gì........”
"Được."
....
Đi tới vườn hoa, Liễu Nhiên trông thấy hạt giống chưa nảy mầm thì vô cùng thất vọng.
Sau khi được Hạ Tử Du an ủi một hồi, Liễu Nhiên lại bắt đầu cầm cái xẻng nhỏ gieo hạt mầm xuống đất.
Hạ Tử Du ngồi ở vườn hoa, khẽ cười nói, "Con gái của em thật đáng yêu, hạt giống gieo xuống chưa được mấy ngày, ngày nào con bé cũng không quên
hỏi em hạt giống có nảy mầm chưa.”
Robert uống nước trái cây,
ngắm nhìn Liễu Nhiên, xúc động nói, "Anh cũng muốn có một đứa con gái
đáng yêu giống Liễu Nhiên vậy!”
Hạ Tử Du giật mình ngạc nhiên,
"Những lời này thật không giống với anh nói nha?” Trong ấn tượng của cô
Robert vẫn luôn theo chủ nghĩa độc thân, cô chưa bao giờ nghe anh nhắc
tới chuyện hôn nhân hay con cái.
Robert than nhẹ một hơi, "Tử Du, anh đã tới tuổi lập gia đình rồi, suy nghĩ cũng không giống ngày trước...."
Hạ Tử Du nghe vậy hăng hái nói, "Vậy anh nói cho em biết xem anh có suy nghĩ gì?”
Robert vô cùng nghiêm túc nói, "Tìm một người phụ nữ anh thích, bảo cô ấy sinh cho anh một đứa con, rồi sau đó cả nhà cùng sống yên ổn bình yên cả
đời.”
Hạ Tử Du nhìn thấy trong ánh mắt nghiêm túc của Robert có sự thay đổi nào đó, cô cười nhẹ, "Xem ra, anh thật sự không còn giống
với trước kia nữa rồi, phong lưu lâu năm rồi cũng sẽ tính đến ngày hoàn
lương...... Rốt cuộc là ai đã có khả năng lớn như vậy, khiến cho hoa tâm đại củ cải anh cũng phải thay đổi suy nghĩ hả?”
Gương mặt tà
mị xủa nay của Robert lúc này toát lên vẻ trưởng thành, bình thản nói,
“Trước kia anh chưa từng có ý nghĩ này, bởi vì anh chưa bao giờ gặp được người phụ nữ khiến anh rung động.”
Hạ Tử Du hỏi, "Là vì Nhất Thuần?"
Robert không lên tiếng ngầm thừa nhận.
Hạ Tử Du gật đầu, "Nhất Thuần đúng là một cô gái tốt."
Robert mất mát nói, "Nhưng cả đời này cô ấy sẽ không thuộc về anh."
Robert không giải thích nguyên nhân, nhưng đáy lòng Hạ Tử Du cũng biết rõ
nguyên nhân, cô từ tốn nói, "Nếu người Dịch Khiêm gặp trước là cô ấy, có lẽ.......”
Robert thấy Hạ Tử Du xúc động, lập tức an ủi, "Em
ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy, anh rất hiểu Dịch Khiêm, cứ coi như Nhất Thuần gặp Dịch Khiêm trước em, Dịch Khiêm cũng không thể thích Nhất
Thuần..... Chính vì hiểu rõ tình cảm của Dịch Khiêm dành cho em, cho
nên chuyện Nhất Thuần trở thành thư ký của Dịch Khiêm anh không hề có
chút nào lo lắng, hy vọng em có thể bỏ qua cho Dịch Khiêm, bởi vì chuyện Nhất Thuần trở thành thư ký thật ra là chủ ý của anh.”
Hạ Tử Du gật đầu, "Dịch Khiêm đã nói với em rồi...."
Robert gãi gãi đầu nói, "Anh muốn Nhất Thuần ở cạnh Dịch Khiêm làm thư ký là
vì Nhất Thuần cứ luôn muốn tránh né anh, mà Nhất Thuần làm thư ký của
Dịch Khiêm, anh có thể thỉnh thoảng thông qua Dịch Khiêm nhìn thấy Nhất
Thuần nhiều hơn chút.... Nhất Thuần trốn tránh anh là bởi vì cô ấy vẫn
hy vọng anh và Đàm Tâm có thể đến với nhau.”
Hạ Tử Du nghiêm túc hỏi, "Vậy anh có cảm giác với Đàm Tâm không? Chị ấy đợi anh đã nhiều năm rồi.......”
"Anh không mang đến được những gì cô ấy mong muốn...."
"Em nghe nói có khoảng thời gian tâm tình chị ấy không tốt, là vì anh sao?”
Nhắc tới Đàm Tâm Robert bỗng nhiên cảm thấy thật phiền, "Cho nên anh hy vọng cô ấy gặp lại anh, anh không chịu nổi nước mắt của phụ nữ....... Đừng
nói chuyện này nữa, em nói về chuyện của em và Dịch Khiêm đi.”
Hạ Tử Du hít một hơi thật sâu, "Anh ấy đi bộ phận phía Tây rồi."
"Anh có nghe nói chuyện em đi Anh, cũng biết mấy ngày nay Dịch Khiêm đi bộ
phận phía Tây.... Tử Du, thật ra thì hôm nay anh tới đây là muốn hỏi em một chuyện, tại sao em cứ phải giúp đỡ Kim Trạch Húc như vậy?”
Hạ Tử Du do dự chốc lát, áy náy nói, "Thật xin lỗi, em không thể trả lời anh."
Robert lo lắng nói, "Anh biết em có lý do của em, nhưng mà, em có biết lần này em khiến mọi người rất thất vọng không........ Thật xin lỗi, thứ lỗi
cho anh vì lúc này không thể nào đứng về phía em, bởi vì anh nghĩ mãi
không ra được còn có người nào hoặc chuyện gì đó ở trong lòng em còn
quan trọng hơn cả Dịch Khiêm.”
Hạ Tử Du chợt lắc đầu, giọng nghẹn lại nói, "Robert, xin anh tin em, em quan tâm anh ấy hơn tất cả.”
Robert vịn bả vai Hạ Tử Du, nhẹ giọng nói, "Chúng ta ở Male hợp tác cùng nhau
hơn hai năm qua, mặc dù khi đó giữa em và Dịch Khiêm có một số hiểu lầm, nhưng anh vẫn cảm nhận được rõ ràng tình cảm của em dành cho Dịch
Khiêm....Vậy mà sau khi em và Dịch Khiêm kết hôn, anh nhận thấy anh đã
không còn cảm nhận được phần tình cảm mãnh liệt như khi đó của em nữa,
anh không biết là vì nguyên nhân gì, nhưng em thật sự đang vì một người
đàn ông cố ý đồ phá rối hôn nhân của mình còn vì hắn mà cãi nhau nhiều
lần với Dịch Khiêm........ Tử Du, trong cuộc sống hôn nhân của em, anh
nhận thấy Dịch Khiêm đã vì hôn nhân của hai người mà cố gắng rất nhiều,
còn em thì trở nên rất bị động, em có biết không? Em thay đổi rồi....
......”
Hạ Tử Du cố gắng giải thích, "Robert...."
Robert cắt ngang lời Hạ Tử Du, "Em hãy nghe anh nói hết đã!"
Hạ Tử Du nhẹ gật đầu.
Robert tiếp tục nói, "Lần này, Dịch Khiêm thật sự cảm thấy rất thất vọng....
Anh không muốn nói quá nặng lời, nhưng anh thật sự cảm thấy tình cảm của em và Dịch Khiêm đang phải đối mặt với rất nhiều khó khăn, em không thể cho rằng Dịch Khiêm cứ mãi luôn tùy theo ý em, cưng chiều em, bởi vì có lúc Dịch Khiêm cũng biết mệt mỏi......”
....
-----
Buổi tối Hạ Tử Du tựa vào đầu giường, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại nhưng lời nói của Robert nói với cô.
Sự đau đớn đến tan lòng nát dạ đang lan tràn từng nơi trên cơ thể Hạ Tử Du.
Đàm Dịch Khiêm đã đi ba ngày, giữa bọn họ cũng không có liên lạc gì.
Sự tình giữa cô và Đàm Dịch Khiêm có lẽ đúng như lời Robert nói, đã bộc phát rất nghiêm trọng....
Lần đầu tiên cô cảm thấy sợ hãi đến thế, cô hận chính bản thân mình đã
khiến cho hôn nhân của bọn họ trở nên tồi tệ như vậy, vậy mà cô lại
không thể cứu vãn....
Cô nhớ như in lúc anh lớn tiếng nói với
cô, cô không thay đổi, từ đầu tới cuối cô đều chưa từng thay đổi, cô chỉ là bất đắc dĩ, bất đắc dĩ chính là cô không thể lựa chọn thân thể bối
cảnh cho chính mình.............
Chuông điện thoại di động của cô lúc này vang lên.
Nghĩ là anh, Hạ Tử Du lập tức cầm điện thoại di động lên, nhưng trên màn
hình điện thoại di động lại hiển thị số điện thoại Đan Nhất Thuần.
Lau đi nước mắt, Hạ Tử Du điều chỉnh tâm tình tốt sau đó ấn nút trả lời, "Nhất Thuần....”
"Tử Du, Dịch Khiêm đã từ bộ phận phía Tây về rồi, bây giờ đang ở công ty."
"Thật không?"
"Đúng vậy, anh ấy mới gọi điện thoại cho tôi thông báo chuẩn bị tài liệu cho
cuộc họp ngày mai, cho nên tôi lén đến Đàm thị xem xét thì phát hiện đèn phòng làm việc của anh ấy vẫn còn sáng.... Bây giờ cô có muốn đến đây
không?” Đan Nhất Thuần đương nhiên cũng biết chuyện Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du đang chiến tranh lạnh, cho nên mới thông báo cho Hạ Tử Du biết.
Anh ấy đã trở lại, cô là vợ của anh mà cũng không biết, thậm chí còn phải cần qua một người khác nói cho cô biết.
Hạ Tử Du nhắm đôi mắt đẫm nước lại, cố gắng giữ vững bình tĩnh nói, "Bây
giờ cũng trễ rồi, tôi không muốn quấy rầy anh ấy nghỉ ngơi, ngày mai tôi sẽ tới công ty!" Cô dĩ nhiên rất muốn đến gặp anh ngay bây giờ, nhưng
mà, cô biết anh sẽ không muốn thấy cô, cô không muốn quấy rầy thời gian nghỉ ngơi của anh.
"Được, cố gắng lên, tôi tin tưởng cô và Dịch Khiêm sẽ không có chuyện gì."
"Ừ."
....
Hôm sau, tại tầng lầu 98 tập đoàn ‘Đàm thị’.
Sáng sớm, Tử Du Hạ đứng trước cửa phòng làm việc của Đàm Dịch Khiêm hít một hơi thật sâu.
Hạ Tử Du đang muốn giơ tay lên gõ cửa, nhưng cô lại nghe được cuộc nói
chuyện của Đàm Dịch Khiêm và một người khác bên trong phòng làm việc.
Giọng nói lạnh lùng của anh vọng ra, "Bảo cô ấy ký tên lên phần thỏa thuận
này, không cần thiết cho cô ấy biết lý do............”
"Hả, Tổng giám đốc Đàm, anh chắc chắn chứ? Hình như anh thật vất vả mới...."
Đàm Dịch Khiêm không kiên nhẫn cắt ngang lời nói của người nọ, "Cứ theo lời tôi nói mà làm, anh đi xuống đi!”
"Dạ....."
Một giây trước khi luật sư Aston mở cửa bước ra, Hạ Tử Du đã tránh sang chỗ lối rẽ bên cạnh phòng làm việc.
Hạ Tử Du dĩ nhiên nghe được đoạn đối thoại của Đàm Dịch Khiêm và luật sư
Aston, bởi vì Hạ Tử Du cũng không xa lạ với Aston, năm đó Hạ Tử Du và
Đàm Dịch Khiêm bị thẩm vấn trên tòa, Aston chính là luật sư biện hộ cho
Đàm Dịch Khiêm, sau đó cũng chính Aston đưa ra giấy thỏa thuận ly hôn
của Đàm Dịch Khiêm và cô bảo cô ký tên lên....
Giấy thỏa thuận ly hôn....
Đơn ly hôn....
Hạ Tử Du sững sờ tựa vào vách tường lạnh buốt sau lưng, bịt miệng lại cô
thơ thẫn cất bước đi, từng bước từng bước như người mất hồn rời khỏi
tầng lầu 98.