Mười giờ sau, tại bệnh viện phụ sản Thụy Sĩ.
Hạ Tử Du đang nằm mê man chậm rãi mở mí mắt, trong tầm mắt là phòng bệnh
trắng toát, trang trí nhẹ nhàng mát mẻ, còn có mùi thuốc men nồng
nặc.....
"Đây........ Đây là đâu?" Ý thức từ từ khôi phục, Hạ Tử Du cố gượng muốn ngồi dậy.
Y tá vừa thấy Hạ Tử Du tỉnh lại, lập tức đỡ Hạ Tử Du, nói bằng tiếng Anh, "Cô Hạ, cô mau nằm xuống đi, cô mới vừa làm phẫu thuật xong, cơ thể
rất suy yếu...."
Hạ Tử Du sững sờ, "Phẫu thuật?"
"Hả...." Y tá ý thức được mình vô tình đề cập đến chủ đề tạm thời không nên nói
tới, vội vàng nói lại, "Không có chuyện gì cả, trước hết cô nên nằm
xuống đã!”
Hạ Tử Du cũng cảm thấy cả người không còn chút hơi
sức, cô muốn nằm xuống, lại đột nhiên cảm thấy dưới bụng truyền đến một
trận đau đớn.
"A!"
Đau đớn khiến cô theo bản năng đỡ lấy bụng, chợt phát hiện bụng của cô bằng phẳng hơn so với bình thường rất nhiều.
Một giây sau, cô không để ý đến thân thể đau đớn, bật ngồi dậy.
Y tá thấy phản ứng đó Hạ Tử Du nên lựa chọn im lặng.
Hạ Tử Du đột nhiên nhớ lại một giây trước khi cô hôn mê cảm giác đau đớn
kịch liệt, sắc mặt trong nháy mắt tái xanh, “Con tôi.....”
Vuốt ve vùng bụng bằng phằng, nghĩ đến hai chữ “phẫu thuật” y tá vừa nhắc
đến, Hạ Tử Du dường như ý thức được điều gì đó, cô đột nhiên níu lấy
cánh tay y tá, nghẹn giọng hỏi, "Con tôi không sao đâu, có phải không?"
Y tá thở dài không nói.
"Cô nói cho tôi biết, mau nói cho tôi biết đi...." Hạ Tử Du đau lòng khóc thành tiếng, dùng hết sức toàn thân chất vấn.
Y tá cuối cùng không cưỡng được sức ép của Hạ Tử Du, sau khi đỡ cơ thể
yếu ớt của Hạ Tử Du nằm xuống giường, y tá đau lòng nói, "Thật xin lỗi,
Cô Hạ, lúc cô được đưa vào viện đứa bé đã không giữ được...... Bác sĩ
đã làm phẫu thuật sanh non, bây giờ cô phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Sanh non....
Từ ngữ này khiến đầu Hạ Tử Du như đón nhận được một tiếng nổ thật lớn, cô
ngơ ngác nghiêng người nằm xuống, đôi mắt sững sờ nhìn phòng bệnh trắng
toát.
Lúc này, một y tá khác đi vào phòng bệnh của Hạ Tử Du.
Y tá Chuẩn bị thay ống truyền dịch cho Hạ Tử Du xong, vội nói với y tá,
“Bệnh nhân đã tỉnh, tôi phải đi báo với Ông Đàm, cô hãy chăm sóc tốt
cho bệnh nhân.”
"Được rồi."
Y tá quan tâm hỏi, "Cô Hạ, cô muốn uống nước không?"
Hạ Tử Du ngây ngốc nhìn trần nhà, không trả lời.
....
Hạ Tử Du cứ mở to mắt như vậy cho đến khi trời tối.
Ánh đèn trong phòng bệnh sáng dìu dịu, y tá bưng một khay thức ăn lỏng tới cho Hạ Tử Du ăn tối.
Y tá nhẹ giọng nói, "Cô Hạ, cô nhất định đã đói bụng, ăn trước ít đồ được không?"
Hạ Tử Du nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, giống như không nghe thấy lời y tá nói.
Nhìn bộ dạng bi thương của Hạ Tử Du, y tá không nhịn được lắc đầu.
Y tá đi tới trước cửa liền gặp một đồng nghiệp giao ban.
"Sao vậy, cô ấy có chịu dùng cơm không?"
"Cô ấy không chịu dùng cơm, khóc cả một buổi chiều...."
"Tôi đi thông báo với Ông Đàm, cô ấy cứ như vậy cơ thể sẽ không chịu đựng được.”
"Cô mau đi đi, nơi này để tôi trông là được rồi."
Y tá trở lại phòng bệnh một lần nữa, nhìn thần sắc đờ đẫn của Hạ Tử Du,
không đành lòng nói, "Cô Hạ, cô ít nhiều phải ăn một chút gì đi, nếu
không cơ thể cô sẽ không khá hơn được đâu...."
Ánh mắt Hạ Tử Du vẫn chìm đắm vào cảnh đêm bên ngoài.
Y tá than nhẹ rồi xoay người đi ra ngoài.
Nhưng lúc y tá vừa bước chân ra đến cửa, Hạ Tử Du rốt cuộc cũng mở đôi môi khô khốc khàn giọng hỏi, "Dịch Khiêm đâu?"
Thấy Hạ Tử Du rốt cuộc cũng có phản ứng, y tá trở vào lần nữa, nhẹ giọng
nói, "Đồng nghiệp của tôi đã đi thông báo cho Ông Đàm rồi, ông ấy sẽ rất nhanh tới đây...."
Dự đoán được phản ứng của Đàm Dịch Khiêm khi
biết đứa trẻ không còn, Hạ Tử Du cố gắng ngăn chặn nước mắt cùng nỗi đau đớn trong lòng.
....
Kim chỉ giờ chậm rãi di động, khi
kim dài, kim ngắn đều chỉ vị trí số 12 thì cô nghe thấy tiếng bước chân
nhẹ nhàng trầm ổn đi vào phòng của Hạ Tử Du.
Hạ Tử Du lúc này đang nằm trên giường bệnh, cô đưa lưng về phía cửa phòng.
Từ khi cô tỉnh lại đến giờ vẫn không thể nào nhắm mắt, tiếng bước chân trầm ổn lúc này khiến cơ thể cô hơi chấn động.
Cô biết người đứng bên cạnh giường là ai, vì sợ đối mặt với sự thật đứa
trẻ không còn nữa, cô không dám xoay người lại........
Hơi thở nam tính nhàn nhạt dễ chịu thuộc về anh xen lẫn với hơi thở của cô,
lòng cô quặn đau, trong đầu hiện lên hình ảnh cô và Đàm Dịch Khiêm đang
nói chuyện về đứa trẻ đầy thỏa mãn và hạnh phúc.
Nhận thấy anh trầm lựa chọn trầm mặc, cuối cùng cô cũng quay người sang.
Nhìn thấy anh ngồi trên ghế cạnh mép giường, nước mắt mơ hồ lấp hết tầm mắt cô.
Anh so với trong tưởng tượng của cô tiều tụy đi rất nhiều, chưa bao giờ cô nhìn thấy khuôn mặt anh mệt mỏi đến vậy.
"Ông xã...."
Đôi mắt đen thẳm của Đàm Dịch Khiêm sâu kín nhìn cô.
Hạ Tử Du gắng gượng muốn ngồi dậy, còn Đàm Dịch Khiêm vẫn chỉ ngồi yên ở cạnh giường.
Hạ Tử Du dùng hết sức chống đỡ cơ thể mình, nhìn Đàm Dịch Khiêm, tất cả sự uất ức và thống khổ từ đáy lòng lúc này đều hóa thành nước mắt chua
xót, cô đưa tay dùng sức ôm lấy Đàm Dịch Khiêm, khó chấp nhận thì thào,
"Ông xã.... Con của chúng ta không còn nữa.... Con của chúng ta không
còn nữa rồi...."
Cô tựa vào vai Đàm Dịch Khiêm, không thể nào ngăn chặn được sự khổ sở vào lúc này.
Mặc cho Hạ Tử Du tựa vào vai anh, Đàm Dịch Khiêm không giống như lúc trước
lấy tay vỗ nhẹ sống lưng cô hoặc là dùng lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ dỗ
dành cô.
Hạ Tử Du ôm Đàm Dịch Khiêm thật chặt cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh, nước mắt khốn khổ thấm vào áo anh.
"Ông xã, em xin lỗi.... Em xin lỗi vì không bảo vệ được con của chúng ta...."
Cô không ngừng kể hết nỗi khó chịu trong lòng, nước mắt không chút kiêng kỵ chảy xuống.
Qua một lúc lâu, đến khi Hạ Tử Du khóc không còn ra nước mắt được nữa, cô
mới ý thức được, dường như từ đầu tới cuối, Đàm Dịch Khiêm vẫn không trả lời lại mình.
Hạ Tử Du từ từ buông hai tay đang ôm chặt Đàm Dịch Khiêm, cô sững sờ nhìn Đàm Dịch Khiêm.
Đàm Dịch Khiêm nhìn tròng mắt trong trẻo đẫm nước của cô, môi mỏng mím chặt không nói một câu.
Cảm nhận được sự lạnh lẽo trên người Đàm Dịch Khiêm, Hạ Tử Du nghẹn ngào
hỏi Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã, sao anh không nói chuyện với em?"
Đàm Dịch Khiêm lúc này quay đầu sang bên cạnh, hít một hơi thật sâu rồi nói, “Anh sẽ bảo người đến chăm sóc em.”
Hạ Tử Du không hiểu hàm ý trong lời nói của Đàm Dịch Khiêm, cô sững sờ lắc đầu.
Đàm Dịch Khiêm đứng dậy dứt khoát cất bước bỏ đi.
Nhìn bóng lưng anh rời đi, nước mắt lần nữa ngưng tụ trong hốc mắt Hạ Tử Du, cô vội vàng gọi, "Ông xã...."
Bóng lưng cao lớn của Đàm Dịch Khiêm lúc này dừng lại trước cửa, nhưng anh
chỉ lạnh lùng nói với Hạ Tử Du một câu, “Anh không cách nào đối mặt với
em.”
Hạ Tử Du còn muốn nói thêm điều gì nữa, nhưng bóng dáng Đàm Dịch Khiêm đã biến mất trong tầm mắt cô.
Hạ Tử Du muốn xuống giường đuổi theo Đàm Dịch Khiêm, thế nhưng cơ thể đang đau và không còn hơi sức khiến cô căn bản không có cách nào xuống
giường, cuối cùng, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm rời bỏ cô.
Sau khi Đàm Dịch Khiêm đi, Hạ Tử Du vô lực nằm trên giường, trong đầu vang
vọng câu nói sau cùng của Đàm Dịch Khiêm khi xoay người bước đi.
Cả người mất sức rốt cuộc cũng cho cô một giấc ngủ rất say, nhưng trong giấc ngủ khóe mắt cô vẫn không ngừng rơi lệ.
....
Hạ Tử Du tỉnh lại đã là buổi trưa hôm sau.
Khi tỉnh lại lần nữa bụng cô không còn đau nhiều như hôm trước, nhưng dường như cũng còn chút cảm giác đau nhói.
Vừa mới tỉnh lại, Hạ Tử Du gắng gượng muốn bước xuống giường.
Lúc này, đi vào trong phòng bệnh của Hạ Tử Du là dáng một người phụ nữ nhanh nhẹn tháo vát.
Hai chân Hạ Tử Du vừa chạm xuống đất, ánh mắt vô tình thoáng nhìn thấy người tới, “Chị Dư?"
Chị Dư đứng ở mép giường, từ tốn nói, "Bà Tổng giám đốc, bây giờ cô không tiện xuống giường.”
Lúc này y tá đi vào phòng bệnh nhấc hai chân Hạ Tử Du đặt trở lại trên giường bệnh.
Hạ Tử Du quay đầu nhìn chị Dư, sững sờ hỏi, "Tôi đang ở đâu? Los Angeles sao?"
Chị Dư nói, "Cô đang ở bệnh viện phụ sản Thụy Sĩ...."
"Vậy chị...."
Chị Dư giống như biết Hạ Tử Du muốn hỏi cái gì, cô bình tĩnh trả lời, "Là tổng giám đốc bảo tôi tới Thụy Sĩ chăm sóc cô.”
Dịch Khiêm....
Trong đầu Hạ Tử Du hiện lên bóng lưng lạnh lùng của Đàm Dịch Khiêm tối hôm qua.
Hạ Tử Du nghiêm túc hỏi, "Chị Dư, Dịch Khiêm đâu? Tại sao anh ấy bảo chị tới chăm sóc cho tôi?”
Chị Dư hời hợt trả lời, "Tổng giám đốc trở về Los Angeles rồi."
Hạ Tử Du giật mình ngạc nhiên, "Anh ấy đi về? Sao lại vậy...."
Chị Dư nói, "Vết thương của Cô Đan rất nghiêm trọng, viên đạn gần như xuyên vào sát tim của Cô Đan.... Los Angeles có bệnh biện ngoại khoa uy tín
nhất thế giới, bác sĩ đề nghị tổng giám đốc đưa Cô Đan trở về Los
Angeles điều trị."
"Nhất Thuần sao?" Tại sao cô hoàn toàn không hiểu những lời nói lúc này của chị Dư.
Chị Dư hỏi ngược lại, "Bà tổng giám đốc, cô không biết chuyện gì xảy ra sao?"
Hạ Tử Du mở lớn mắt, "Đã xảy ra chuyện gì?"
Chị Dư chất vấn nhìn thoáng qua Hạ Tử Du, rồi sau đó chậm rãi nói, "Cô Đan vì cứu tổng giám đốc mà bị trúng đạn....."
Hạ Tử Du khiếp sợ, "Lúc nào? Tại sao có thể như vậy?"
Chị Dư kể lại toàn bộ sự việc cô biết được từ những người vệ sĩ cho Hạ Tử Du nghe.
Hạ Tử Du nghe chị Dư kể xong thật lâu không hoàn hồn nổi.
Chị Dư nghi ngờ hỏi, "Bà tổng giám đốc, không phải lúc đó cô ở đó sao?"
Cổ họng nghẹn ngào bế tắc đến nổi Hạ Tử Du không thể nào lên tiếng.
Cô có mặt ở đó, nhưng lúc đó cơ thể cô dang vô cùng đau đớn.........
Trước khi Đàm Dịch Khiêm đến, Arsène ép cô uống một viên thuốc, cô không biết đó là thuốc gì, từ lúc đó cơ thể cô đã bắt đầu đau đớn, đến lúc Đàm
Dịch Khiêm tới thì cơn đau đớn đó từ từ tăng lên dữ dội......
Ký ức cuối cùng cô nhớ được là Đàm Dịch Khiêm tới ôm cô, mà sự đau nhức
trên cơ thể cô càng lúc càng rõ ràng, cô muốn đưa tay ôm anh cũng không
có sức.
Cô mơ hồ nhớ lại lúc cô không thể chịu đựng được đau đớn
mất đi ý thức có lên tiếng gọi anh, nhưng khi đó cô cũng đã không còn
biết gì nữa, cô không biết ngay sau đó đã xảy ra chuyện gì......