Định Mệnh Anh Và Em

Chương 347: Tổng giám đốc Đàm dỗ con trẻ (2)

Không có vợ yêu bên cạnh, Đàm Dịch Khiêm thật sự là không ngồi yên ở phòng khách, chỉ được mấy phút liền bỏ đi lên lần.

Bên trong phòng ngủ của bọn trẻ, Hạ Tử Du đang bế Vivi cho bú.

Đàm Dịch Khiêm bước đi về phía cô.

Hạ Tử Du nghe tiếng bước chân quen thuộc cũng biết ngay là Đàm Dịch Khiêm, cô không ngẩng đầu lên mà lại làm một động tác khẽ suỵt.

Đàm Dịch Khiêm nhón nhẹ chân đi tới gần Hạ Tử Du, thế nhưng Hạ Tử Du lúc này chỉ lo say sưa mà nhìn đứa con nhỏ đang bú trong lòng mình, không hề có ý định ngước mắt lên nhìn Đàm Dịch Khiêm một lần nào.

Đàm Dịch Khiêm ngồi xổm xuống, nhìn đứa bé mắt thì nhắm nhưng miệng lại đang không ngừng mút sữa ở trước ngực Hạ Tử Du, nhẹ giọng nói, "Bà xã, anh muốn khiếu nại."

Hạ Tử Du ngạc nhiên ngước mắt, "Dạ?"

"Từ sau khi em có hai đứa nhóc này thì đã hoàn toàn gạt anh sang một bên."

"Em đâu có…."

"Em có…...Không nói đến chuyện thời gian hiện nay em dành cho con còn nhiều hơn cho anh, kể cả tối đến em cũng không thèm quan tâm tới cảm nhận của anh mà cứ như thường lệ đúng giờ là ngồi ở bên cạnh cái nôi mà nhìn bọn chúng suốt cả đêm."

Hạ Tử Du nhay mắt với Đàm Dịch Khiêm, "Anh không thấy rằng con chúng mình rất đáng yêu hay sao?"

Đàm Dịch Khiêm tỏ thái độ chán ghét, "Chẳng thấy đáng yêu chút nào cả."

Hạ Tử Du nổi giận nói, "Nè, đây là con của chúng ta đó, sao anh có thế nói chúng nó không đáng yêu cơ chứ? Hơn nữa mọi người ai cũng nói bọn giống y hệt anh á, anh bảo hai đứa nhỏ không đáng yêu thì cũng có nghĩa là khi anh còn bé cũng chẳng có gì đáng yêu."

Đàm Dịch Khiêm nghiêm trang trả lời, "Hồi nhỏ anh làm gì có chuyện cả ngày chảy nước miếng chứ, lại càng không thể hở một tí là mút ngón tay." Vừa nói xong Đàm Dịch Khiêm liền đưa tay lau đi nước miếng đang chảy xuống cằm của con trai.

"Phải, phải, những cái đó đều giống em hết á, khó trách bây giờ mấy đứa nhỏ đã có thể a a ê ê mà có lúc còn bập bẹ gọi em là mẹ nữa, còn dù em có dạy nhiều hơn nữa bọn chúng cũng sẽ chẳng gọi anh là ‘ba’ đâu…." Hạ Tử Du hất mặt vô cùng đắc ý.

Đàm Dịch Khiêm không cho là quan trọng nói, "Đó chỉ là vấn đề sớm hay muộn thôi!"

"Em không thèm đôi co với anh nữa…..Đúng rồi, sao anh không ở dưới đó nói chuyện với chị Tâm và…..Anh rể?"

Đàm Dịch Khiêm hờ hững nói, "Chẳng quan hệ gì đến anh cả."

Thật lòng mà nói, ngoài Hạ Tử Du ra, dường như Đàm Dịch Khiêm không hề có sự nồng nhiệt với bất kỳ ai….

Hạ Tử Du nhỏ nhẹ trách, "Sao tính nết anh tới nay vẫn chẳng chịu thay đổi gì thế? Chị Tâm là chị ruột anh mà, chuyện chị ấy đột ngột kết hôn như thế thật không biết là có éo lẽ gì nữa, anh không lo lắng cho chị ấy chút nào sao?"

"Chị ấy đã không còn nhỏ nữa, cần nên hiểu rõ lựa chọn của mình."

"Nếu như thực sự chị Tâm có một nơi để gửi gấm như vậy thật lòng em cũng cảm thấy vui cho chị ấy…..Nhưng Quý Kình Phàm này là người như thế nào?" Hạ Tử Du im lặng suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói, "À, đúng rồi, anh và Robert đều biết anh ta mà, rốt cuộc anh ta là người như thế nào đây?"

Đàm Dịch Khiêm hơi nhếch miệng nói, "Bà xã, em quan tâm đến việc này hơi nhiều rồi…..Chuyện tình cảm cứ để cho bọn họ tự mình xử lý đi, em có rảnh thì tốt nhất hãy nên suy nghĩ xem làm thế nào để phân đều thời gian cho chồng và hai đứa con trai của em đi."

Hạ Tử Du lầu bầu càm ràm, "Em thấy mình đâu có dành quá nhiều thời gian cho con đâu chứ?"

Đàm Dịch Khiêm nâng nhẹ cằm Hạ Tử Du lên, "Nhưng mà trước kia cả buổi tối em luôn ở bên anh còn bây giờ thì em lại chỉ làm qua loa cho rảnh nợ….."

Làm qua loa?

Hạ Tử Du lập tức hiểu ra Đàm Dịch Khiêm đang ám chỉ đến chuyện gì, cô đỏ bừng cả mặt nói, "Ở trước mặt con cái mà không đứng đắn gì cả….Cùng lắm thì em hứa với anh sau này sẽ cố gắng giành nhiều thời gian hơn cho anh một chút, nếu như có thể giao cho người làm làm giúp thì sẽ để bọn họ làm giúp một tay được chưa."

Đàm Dịch Khiêm cười nhẹ nói, "Vậy mới ngoan chứ!"

Hạ Tử Du thấy ViVi trong lòng đã ngủ vì thế cô thả áo xuống, để đứa bé đã ngủ say vào lại trong nôi.

Hạ Tử Du đung đưa chiếc nôi hạnh phúc nói, "Hai đứa bé bây giờ cũng đã lớn lên được chút rồi, anh xem này bọn chúng ngủ say nhìn thật dễ thương chưa."

Vào lúc này, Đàm Dịch Khiêm từ đằng sau vòng tay ôm lấy Hạ Tử Du.

Hạ Tử Du lắc người ra, "Nè, có con đang ở đây mà….."

Đàm Dịch Khiêm kéo thấp áo của Hạ Tử Du xuống, một bờ vai trắng muốt khêu gợi hiện ra trong mắt anh...

Từ sau khi cô bắt đầu cho con bú trên người lúc nào cũng mang theo mùi sữa, tuy không so được với mùi hương cỏ chanh thơm mát, nhưng lại khiến cho Đàm Dịch Khiêm mê muội.

Bàn tay Đàm Dịch Khiêm luồn qua lớp áo phủ lên bầu ngực đang trong thời gian cho con bú càng ngày càng căng tròn đẫy đà của cô, nụ hôn trượt dọc theo sống lưng của cô rồi từ từ rơi xuống phía dưới....

Hạ Tử Du xưa nay chưa bao giờ kiềm chế nổi mỗi khi bị Đàm Dịch Khiêm trêu chọc như thế này, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã chìm đắm vào trong thủ đoạn cao siêu của anh mang lại....

Thế nhưng, Đàm Dịch Khiêm vừa bế cô lên đang chuẩn bị đi đến chiếc giường lớn bên cạnh trong phòng ngủ của họ thì cũng vào thời khác này lại vang lên một tiếng gõ cửa rất lịch sự.

"Ông xã, có người đến kìa…."

"Đừng để ý tới!"

Hạ Tử Du kéo lên chiếc áo đã bị tuột xuống khỏi bờ vai, "Có người đó….."

Cả người Dịch Khiêm đang nóng bừng bừng, tiếc rằng người gõ cửa dường như vẫn còn đang đứng đợi ở bên ngoài, tuy chưa được thỏa mãn dục vọng nhưng anh cũng đành phải thu tay lại.

Hạ Tử Du sửa sang lại quần áo trên người cho ngay ngắn, sau khi xác định ngoài khuôn mặt hiện đang còn hơi chút ửng hồng ra cũng không còn gì ám muội khác nữa thì cô mới đi ra mở cửa.

Cửa vừa mở, trông thấy người đến Hạ Tử Du vui mừng thốt lên, "Robert!"

Robert ngó vào bên trong, nhìn thấy gương mặt lạnh như chì của Đàm Dịch Khiêm, hình như anh đã hiểu ra được gì đó nhưng vẫn cố tình nói, "Không làm phiền hai người chứ?"

Hạ Tử Du điềm nhiên như không lắc đầu, "Không có….Không có đâu mà, em vừa mới cho mấy đứa nhỏ bú xong, thế nên lúc nãy mới không kịp ra mở cửa cho anh." Không ngờ con cái đôi khi cũng có thể lấy ra làm lý do rất tốt.

"Anh có mua một ít quà cho hai đứa nhỏ...." Robert vừa nói vừa đưa cái túi to đựng toàn đồ trẻ con qua cho Hạ Tử Du, "Anh là đàn ông, không biết nên chọn quần áo gì cho trẻ con, vì thế thôi cứ mua mấy món đồ chơi cho tụi nhỏ vui vẻ."

Hạ Tử Du nhận lấy món quà Robert mang đến, nhìn thoáng qua những món đồ chơi trong túi cũng biết rõ ràng đều được lựa chọn rất tỉ mỉ, cô yêu thích nói, "Robert, anh thật là giỏi, những thứ này đều là đồ chơi của hãng đồ chơi trẻ em XX, đợt trước em cũng mua mấy món cho mấy đứa nhỏ chơi, mấy đứa nhỏ đứa nào cũng thích hết, nhưng em lại quên mất nó là của hãng nào, cho nên bọn chúng đã không còn thích chơi đồ cũ nữa nhưng em lại không biết mua mới ở đâu, bây giờ anh lại mua nhiều thế này nhất định tụi nhỏ sẽ rất thích đó...."

Robert nhìn thật lâu vào nụ cười sáng ngời có lúm đồng tiền của Hạ Tử Du, ôn hòa nói, "Em thích là được."

"Đương nhiên là em rất thích rồi…..Anh mau vào thăm mấy đứa nhỏ một chút đi, lúc bọn chúng ngủ trông cũng đáng yêu lắm!

Robert gật đầu.

Không biết có phải là do nhóm người lớn nói chuyện ồn ào quá nên đã đánh thức KK vừa mới ngủ được có một lát hay không, khi Robert vào nhìn bọn chúng thì KK vừa mới tỉnh lại đang mở thật to đôi mắt ngây thơ nhìn tới Robert....

Robert vẫy tay với KK, "Hello, bé con à, ba là ba nuôi của con đây…."

Robert vừa dứt lời, ai đó ở bên cạnh liền không vui nói, "Từ khi nào tôi đã đồng ý để cậu làm ba nuôi của hai đứa con trai tôi vậy?"

Robert mặt dày nói, "Lúc tôi nhận Liễu Nhiên cũng đâu cần sự đồng ý của cậu, nhưng tôi vẫn là ba nuôi của liễu nhiên đấy thôi!"

Vẻ mặt Đàm Dịch Khiêm đổi thành khinh bỉ.

Hạ Tử Du trừng mắt lườm chồng mình, "Này, anh có thể rộng rãi một chút có được hay không, KK và ViVi có thêm ba nuôi cũng tốt chứ sao, sau này càng được nhiều người yêu thương….."

Thời điểm đối diện với vợ yêu Đàm Dịch Khiêm liền bị yếu thế ngay lập tức.

Robert lấy ra một cái trống lắc theo kiểu cổ điển của Trung Quốc trong túi đồ chơi vừa mới đưa cho Tử Du một, anh lắc lắc cho nó kêu lên, "Này, bé con…."

Dường như trời sinh Robert có khả năng dỗ ngọt con nít, KK vừa nhìn thấy anh lập tức liền toét cái miệng nhỏ nhắn cười hăng hắc.

Hạ Tử Du khoái chí cười tươi rói, "Robert, anh thật lợi hại nha, KK và ViVi chưa có bao giờ mà cười giòn như vậy đâu...."

Robert bế KK ra khỏi chiếc nôi, hôn lên gò má mềm mại phúng phính của KK một cái trước sau đó dùng giọng trẻ con mà nói chuyện với KK, "Bé cưng à, là ba nuôi nha…. Gọi thử ‘ba ba’ cho ba nuôi ba nghe xem nào….Ngoan…."

"Ba ba"

Không ai ngờ đến, KK chưa hề biết nói thế nhưng lúc này lại bập bẹ bì bõm mà thốt ra hai chữ này khiến mấy người lớn cũng phải ngỡ ngàng sững sốt.

Tuy giọng nói không tròn vành rõ tiếng, vẫn chỉ là bi bô ê a nhưng phát âm ra cũng có chút giống như thế, Hạ Tử Du vô cùng vui thích nói, "Robert, anh nghe thấy không? Vừa nãy hình như KK gọi ‘ba ba’ đó, trời ơi ngay cả ‘ma ma’ mà bọn chúng gọi còn chưa rõ nữa đấy, vậy mà bây giờ lại có thể gọi ‘ba ba’ kìa...."

Robert cũng cảm thấy rất vui, hôn thêm một cái nữa lên gương mặt nhỏ nhắn của KK, "KK ngoan quá, rất biết nghe lời nha!!"

"Robert, anh thật là giỏi ghê luôn…."

Hai người vẫn còn đang trong sự ngạc nhiên mừng rỡ, hoàn toàn không để ý đến dáng vẻ lạnh lùng cô đơn của người nào đó đang đứng ở trong phòng.

Hạ Tử Du và Robert sau một lúc vui vẻ mới nhớ tới Đàm Dịch Khiêm, cô xúc động chạy đến cạnh Đàm Dịch Khiêm, kéo kéo áo anh nói, "Ông xã, anh mau đến nghe xem….KK hình như gọi được ba rồi này, anh mau đến để con gọi anh đi…."

Đàm Dịch Khiêm bị Hạ Tử Du kéo đến trước mặt đứa bé, Robert rất hiểu ý giao lại KK cho Đàm Dịch Khiêm bế.

Tuy nhiên, không biết có phải là do mặt mũi lạnh lùng nghiêm túc của Đàm Dịch Khiêm lúc này đã dọa cho thằng bé sợ hay không, KK vừa mới chuyển qua cho Đàm Dịch Khiêm bế liền ‘oa oa’ gào khóc lên thật to…..

Vừa khóc một cái liền làm cho ầm ĩ hết cả lên, ViVi vừa mới thiu thiu ngủ cũng bị tiếng khóc của KK đánh thức luôn rồi cũng rống lên khóc thật to…..

Chỉ có hai đứa bé nhưng đã làm náo động cả lên, trong phòng lập tức trở nên hỗn loạn.

Hạ Tử Du không nhịn được mà trách móc anh bạn Đàm nào đó một trận, "Làm gì có người cha nào mà không được con cưng của mình chào đón như anh vậy chứ…."

Robert luống cuống nói, "Làm sao bây giờ?"

"Hay để em bế ViVi đi ra ngoài dỗ thử xem, hai đứa ở đây sẽ thi nhau mà khóc chắc ầm ĩ đến cả nhà không yên mất."

Robert nói, "Vậy được, còn anh dỗ ViVi."

Sau khi Hạ Tử Du bế KK đi ra ngoài, Đàm Dịch Khiêm liền ngăn cản Robert, "Không cần cậu giúp, để tôi."

Robert tỏ vẻ hoài nghi, "Từ khi nào mà đại tổng giám đốc Đàm cậu biết dỗ trẻ con thế?"

Đàm Dịch Khiêm khom người bế ViVi ra khỏi nôi, hiếm khi thấy một con người sắt đá như anh chịu dịu dàng dỗ dành con nít.

Robert bởi vì không quen nhìn thấy cái bộ mặt dịu dàng ôn hòa này của Đàm Dịch Khiêm, vì thế cả người sởn gai óc mà bỏ chạy.

....

Vài phút sau, được Robert giúp một tay rốt cuộc Hạ Tử Du cũng dỗ được KK ngủ ngoan ngoãn sau đó đi trở về phòng…..

Hạ Tử Du vốn định đặt KK vào lại trong nôi thì bỗng nhiên phát hiện….

Ông chồng thân yêu của cô hiện tại đang đứng ở bên cạnh chiếc nôi, ngây thơ cầm lấy cái trống cổ lắc lắc dụ dỗ ViVi, giọng nói còn có vẻ như cầu xin, "Nào, gọi ba đi, mau gọi ba đi….."

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất