Chương 102: Chương 102
Khương Việt nhìn Thích Ngọc Tú ăn mặc rách rưới, còn không bằng cả những người ăn xin.
Có điều tuy hơi rách rưới nhưng lại rất là sạch sẽ.
Điều này chứng tỏ rằng cô ấy chỉ nghèo thôi, chứ không có lôi thôi lếch thếch.
“Kỳ thật chúng ta cùng Bảo Châu, Bảo Sơn đều rất có duyên phận, ở trong núi cũng có thể gặp mặt được. Khương Việt là một người rất biết cách nói chuyện với người khác, so với Khương Lãng và Hứa Đình còn có thể nói nhiều hơn.
Cô chỉ vào một ngọn núi khác nói: “Em ở bên kia thuê một khu trang trại, em và Hứa Đình đều ở đó. Hứa Đình là người địa phương, nhà cô ấy là ở thôn Xuân Sơn. Chị có biết thôn Xuân Sơn không vậy?"
Thích Ngọc Tú lắc đầu, nói: “Nhà chị còn phải đi sâu vào trong nữa cơ. Hứa Đình: “Em cũng đoán là vậy. Chung quanh nhà cô ấy đâu có người nào nghèo đến như vậy đâu.
Thích Ngọc Tú đang rất hồi hộp, mấy người đối diện không biết bọn họ là người của hơn 50 năm trước, nhưng bọn họ thì biết.
Nếu chỉ đơn giản là gặp người thành phố, Thích Ngọc Tú đều đã hồi hộp rồi, càng đừng nói là đến gặp mấy người này.
Cô hơi run run, nói: “Chị mang theo cái này cho các em ăn nè.
Cô vội vàng đem gạo nếp cùng đậu phộng đường lấy ra, nói: “Cái này ăn rất ngon đấy"
Nói xong, cô lại hơi do dự, không biết hơn 50 năm sau, mấy thứ này có phải cũng ăn ngon hay không?
Chắc vì nhìn thấy sự hồi hộp của Thích Ngọc Tú, cho nên ba người trẻ tuổi đều không khách khí, tự lấy đậu phộng đường chia nhau ra ăn. Khương Lãng càng khoác lác nói: “Đậu phộng đường này thơm quá.
Khương Việt đánh giá Thích Ngọc Tú, lúc này mới thình lình phát hiện, mặc dù nhìn Thích Ngọc Tú hơi đen, nhưng ở tuổi của cô ấy...... chắc cũng không quá lớn?
Nếp nhăn khoé mắt của cô ấy không nhiều, sẽ cho người ta cảm giác khá trẻ so với tuổi thật.
Có lẽ, chỉ vì nghèo khó và vất vả nên mới như vậy.
Khương Việt nhớ tới cảnh bần cùng, tự nhiên nghĩ đến đồng tiền cổ mà lần trước được nhà bọn họ tặng.
Cô vội vàng nói: “Ngày đó chị cho em đồng tiền cổ kia, em đã lên mạng hỏi qua, cơ bản là sẽ đổi được 5000,7000 đồng đó."
Thích Ngọc Tú chớp chớp mắt, mấy đứa bé nhà cô cũng nháy mắt.
Khương Việt chân thành nói: “Em không thể cứ thế lấy đồ của chị được. Mặc dù em biết đây là tấm lòng của chị, nhưng mà việc nào ra việc ấy ạ."
Cô nhìn thoáng qua Thích Ngọc Tú, nói: “Em cũng không giấu gì chị. Nếu nhà chị điều kiện tốt một chút, em còn có thể nhận. Nhưng hiện tại như thế này thì lại không giống Nói tới đây, Khương Việt bật cười: “Thực tế là em đã muốn để em trai em mang đồ vật cho mọi người rồi mang lên đây, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, lại không làm như thế. Em không biết mọi người thiếu cái gì cả, cho nên không dám làm thay. Em sợ cái em mua mọi người đều không dùng được.
Cho nên em muốn không bằng em đưa tiền cho mọi người, rồi mọi người tự mua cái mình cần ạ. Thích Ngọc Tú vội vàng lắc đầu: “Chuyện này không thể được, chị......” Khương Việt: “Nếu mọi người kiên quyết không chịu lấy tiền, như vậy em đưa mọi người đi siêu thị, em sẽ mua cho mấy đứa nhỏ chút đồ vật. Chị thấy có được hay không? Bằng không, em không thể nhận những thứ này được"
Cô đem đồng tiền cổ nhét ở bên trong cái ốp di động.
Bởi vì Khương Việt là người khá đãng trí, sợ bỏ linh tinh sẽ quên rồi làm mất.
Thích Ngọc Tú:
“Xuống núi hả, có xa không vậy?"
Khương Việt: “Nếu chúng ta tới thôn bên kia thì mất khoảng bốn đến năm giờ đi đường. Nếu hướng bên này đi. Không sai biệt lắm là hai tiếng rưỡi đi, phía dưới cũng có một cái thôn Khương Việt không đi qua, nhìn về phía Hứa Đình.
Hứa Đình: “Nhà ngoại chị ở thôn bên kia, không tính là xa, chúng ta dẫn mọi người qua bên kia một chút có được không? Bên kia còn có du khách nữa. Chỗ thôn của em tuy rằng không phải cửa chính của núi Phượng Hoàng, nhưng là cũng có du khách thích đường núi hoang dã. Mỗi khi vào mua du lịch cũng có không ít người tới đây. Một ít công ty du lịch bản địa cũng thích đi tới thôn của bọn họ.
Những lời này cô ấy nói, mấy mẹ con tới từ những năm 66 nghe như vịt nghe sấm, hoàn toàn không hiểu cái gì hết.
“Chúng ta đi sang bên này nhé?"
Khương Việt tuy rằng rất muốn mời bọn họ đến nhà mình làm khách, nhưng nghĩ lại đường núi xa xôi, mấy người này còn phải về, nếu qua đó sẽ chậm trễ rất nhiều thời gian. Cô nói: “Chúng ta đi hướng bên này. Lần sau chúng ta hẹn gặp sớm một chút, em muốn mang mọi người tới nhà em choi."
Tiểu Bảo Châu giọng mềm như bông nói: “Được ạ.
Cô bé vừa nói xong, Khương Việt lại thở dài một tiếng, nói: “Nhưng mà không thể hẹn trong thời gian gần đây được, chị sắp có công việc phải đi xa nhà. Kết thúc công việc cũng phải hai mươi ngày sau lận.
Tiểu Bảo Châu: “Vậy em đợi chị đưa em về nhà chị chơi ạ.
Khương Việt: “Đúng vậy, về sau vẫn luôn có cơ hội mà"
1045 chữ