Chương 101: Chương 101
Bảo Sơn lại nói: “Em trai còn nhỏ, để nó lớn hơn một chút, gặp chuyện thú vị hơn thì chắc chắn sẽ quên mất chuyện này thôi"
Thích Ngọc Tú xoa xoa đầu Tiểu Bảo Sơn, thằng bé vừa hiểu chuyện lại còn biết đảm đương. Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu một chút cũng không giống nhau, Tiểu Bảo Sơn muốn mình thật nhanh thật nhanh lớn lên để lo toan được cho gia đình.
Thích Ngọc Tú lại không biết nói lời hoa mỹ, cô chỉ xoa xoa đầu Bảo Sơn, nói: “Đi, chúng ta đi tìm Bảo Châu nào"
Một nhà bốn người hội hợp. Nhưng tại vì họ tới sớm, Tiểu Bảo Châu dẫn Thích Ngọc Tú đi khắp nơi, từ trên cao nhìn xuống lại qua bên đông, rồi tới bên tây. Thích Ngọc Tú không phải lần đầu tiên tới đây, nhưng lại là lần đầu tiên có thời gian xem cảnh vật. Lúc này được nhìn ngắm mới nhận ra trước kia mình đã bỏ sót bao nhiêu điều thú vị.
Núi ở bên này thật to lớn, không hề giống với núi bên chỗ bọn họ ở.
Kể cả nhà giàu có, cũng lên núi hái trái cây với nhặt củi khô, cho nên trái cây trong núi bọn họ chẳng bao giờ có thừa cả.
Nhưng bên này thì không như thế, nhìn xung quanh một vòng, Thích Ngọc Tú thấy khắp nơi đều có trái cây. Cô liền kích động, chỉ cần hái được chỗ trái cây này, sẽ làm được rất nhiều chuyện, có thể làm đồ ăn hoặc là đem biếu cho nhà của Thích Ngọc Linh...
Cô xoa tay, nói: “Bây giờ chúng ta cần phải hái thật nhiều trái cây, thực sự quá may mắn rồi.
Tiểu Bảo Châu liền bật cười, Tiểu Bảo Sơn ở một bên kéo tay áo của cô, nói: “Mẹ, con cùng mẹ đi hái khắp chung quanh nhé ạ"
Hai người nói như nào liền làm như thế, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang.
Tiểu Bảo Châu: “Con cũng muốn gia nhập!"
Tiểu Bảo Nhạc: “Con nữa ạ!” Trái cây ở trong núi quá nhiều, cả người Thích Ngọc Tú đều bị vây trong niềm hưng phấn, cái gì 2020 với không 2020. Năm tháng có quan trọng hay không?
Dĩ nhiên là không quan trọng rồi.
Chỉ cần có thể ăn no, điều đó mới là điều quan trọng nhất.
Tới lúc hai chị em Khương Lãng, Khương Việt đi lên núi, họ liền nhìn thấy một người phụ nữ gầy ốm, Tiểu Bảo Châu vội vàng chạy xuống phía dưới, kêu lên: “Chị Khương, mẹ em cũng tới đây ạ. Cô bé ngó trái ngó phải, nói: “Sao em không thấy anh Trần ạ?
Khương Lãng: “Cậu ta bị viêm ruột thừa cấp tính, phải nằm trong viện. Nếu không phải anh nhớ mấy đứa, anh cũng ở lại bệnh viện chăm sóc hắn rồi."
Tiểu Bảo Châu lo lắng hỏi: “Viêm ruột thừa sao? Đó là cái gì vậy? Là bị bệnh sao ạ?"
Khương Lãng gật đầu: “Đúng vậy, là bệnh nhỏ, vấn đề cũng không lớn, làm phẫu thuật cắt bỏ thì tốt rồi, cũng không phải chuyện to tát gì cả"
Khương Việt thuận thế bế Tiểu Bảo Châu lên, hai bên cụng đầu vào nhau. Thích Ngọc Tú đánh giá ba người vừa mới đến này, mà mấy người bọn họ cũng đang đánh giá Thích Ngọc Tú. Không thể không nói, trạng thái của Thích Ngọc Tú rất phù hợp với hoàn cảnh nhà Tiểu Bảo Châu mà bọn họ đã suy đoán. Chính là nghèo đến độ không thể nghèo hơn!
“Mẹ, đây là anh Khương Lãng, chị Khương Việt. Đây là trợ lý của chị Khương Việt, chị Hứa Đình ạ.
Thật ra cô bé cũng không hiểu trợ lý là cái gì, nhưng mà cô bé nghe được như vậy thì nó chính là như vậy.
“Đây là mẹ của em ạ.
“Chị ơi, Tiểu Bảo Sơn, Tiểu Bảo Châu nhà chị thật là đáng yêu. Khương Việt rất quen thuộc trong việc giao tiếp với người khác, cô bật cười, nói: “Cô bé cũng siêu ngoan.
Cô lại nhìn về đứa bé ở phía sau Thích Ngọc Tú, bé con núp ở sau lưng của mẹ cũng đang nhìn trộm cô.
Khương Việt: “Thằng bé này cũng rất đáng yêu.
Cô nhìn xem đứa bé trai, lại cúi đầu nhìn Tiểu Bảo Châu đang được mình ôm vào trong ngực, khẳng định: “Hai đứa này lớn lên rất giống nhau"
Nhưng Tiểu Bảo Sơn lại không giống mấy người bọn họ.
Cậu là một đứa bé trai khoẻ mạnh lém lỉnh, mà Bảo Châu và em trai cô bé đều là mặt trứng ngỗng với đôi mắt to, tròn xoe như mắt mèo.
Nhưng mà nhìn kỹ lại thì thấy cả ba đứa không đứa nào giống mẹ chúng, không giống một chút nào.
Đôi mắt Bảo Châu và nhóc con rất giống mẹ bọn họ, tuy mẹ chúng có gương mặt chữ điền hơi thô ráp, nhưng lại có một đôi mắt rất tinh tế, trong sáng, hẳn là hai đứa nhóc kia được thừa hưởng đôi mắt này từ mẹ bọn chúng.
Cô nghĩ chắc Tiểu Bảo Sơn giống ba của chúng rồi.
“Chị ơi, em gọi chị là gì ạ?"
Thích Ngọc Tú đáp: “Mọi người đều gọi chị là vợ Điền Đại"
Khương Việt ngây ra một lúc, nếu gọi như vậy, sẽ rất là kỳ quái.
Cô cười nói: “Vậy họ của chị là gì ạ?"
Thích Ngọc Tú: “Chị họ Thích, gọi là Thích Ngọc Tú.
Khương Việt liền nói nhẹ nhàng: “Vậy em gọi chị là chị Thích nha, nghe vậy có vẻ thân thiết lại còn rất tiện ạ"
Không biết vì cái gì, Thích Ngọc Tú nghe thấy người ta gọi mình là chị Thích, trong lòng cô lại thấy hơi chút kỳ cục.
Trước kia, mọi người đều gọi cô là vợ Điền Đại, nghe đã quen tai rồi.
Bây giờ lại có người muốn gọi cô là chị Thích, khiến cho cô hiểu được, hoá ra người khác nên gọi mình là chị Thích thì mới đúng Thích Ngọc Tú cười, nói: “Được, chị cũng thích người ta gọi chị là chị Thích Khương Việt cũng cười: “Chị Thích, nhà chị ở trong núi, có phải rất xa với bên ngoài hay không vậy?"
1030 chữ