Chương 104: Chương 104
Lại quay sang nơi khác, phía bắc có rất nhiều sạp hàng nhỏ. Có người bán đường hồ lô, có người bán khoai lang nướng, cũng có người đang xào hạt dẻ trong một cái nồi to, còn có người bán trái cây, quả táo, quả lê...... Ôi, còn có quán bánh, nhưng cách họ chế biến đồ ăn rất khác biệt.
Tiểu Bảo Châu chỉ biết được chữ Tử ở cuối hàng.
Còn ba chữ phía trước thì cô bé không biết.
Cái gì “Tử” nhỉ?
Tại sao có nhiều hàng bán đồ ăn ở đây vậy?
Bọn họ không sợ bị bắt sao?
Trong lòng Bảo Châu khá lo lắng, nhưng rất nhanh sau đó, cô bé lại vỗ bộ ngực nhỏ của mình, thầm nghĩ: Nơi này không phải nơi cô bé ở, không có những quy chế như bình thường mà cô bé vẫn áp dụng.
Đôi mắt to của cô bé lấp lánh ánh sáng. Nơi này thực sự quá tuyệt vời.
Cô bé sáu tuổi đang hấp thụ vô vàn kiến thức và rất nhanh chóng tiêu hóa chúng.
Đừng ôm suy nghĩ rằng trẻ con cái gì cũng không hiểu, không thể tiếp nhận được sự thay đổi như thế này. Trên thực tế, năng lực tiếp thu của trẻ con càng mạnh hơn nhiều so với người lớn. Nhưng cũng có thể do chúng nó còn nhỏ, chưa hiểu biết nhiều lắm, mà người không biết thì không cảm thấy sợ.
Mấy mẹ con nhà Thích Ngọc Tú thể hiện đúng theo câu nói: người nhà quê đi xuống núi. Nhìn xung quanh tứ phía, nơi nơi đều lạ lùng, chỗ chỗ đều kinh ngạc.
Mấy người Khương Việt lại không cảm thấy ngượng ngùng, cứ để cho bọn họ xem tùy ý. Cô ấy còn chỉ vào một nơi cách đó không xa, nói: “Đi, bên kia có một siêu thị nhỏ, em dẫn mọi người qua đó. Thích Ngọc Tú: “A...... Được."
Cô lại mất bình tĩnh, nhưng mà ở trước mặt mấy đứa trẻ thì không thể biểu hiện quá rõ ràng như vậy được!
Dù gì cô cũng là mẹ chúng mà!
Thích Ngọc Tú nhìn Khương Việt, Khương Việt sẽ không ngượng ngùng, cô kéo Thích Ngọc Tú, nói: “Đi thôi chị"
Thích Ngọc Tú không quen thuộc chút nào với nơi này, nhưng cũng hiểu ra ý tứ của Khương Việt. Khương Việt dẫn bọn họ vào siêu thị. Chủ siêu thị đó là một người tuổi không lớn, để tóc húi cua. Siêu thị này có diện tích khoảng chừng sáu, bảy chục mét vuông, đối với Khương Việt thì là một siêu thị rất nhỏ.
Nhưng với mấy người nhà Thích Ngọc Tú, nơi đây thật sự giống như Tiên giới.
Bởi vì nơi này rực rỡ muôn màu.
Khương Lãng hỏi: “Trong núi chỗ mọi người có siêu thị không?"
Thích Ngọc Tú lắc đầu như cái trống bỏi.
Khương Lãng: “Vậy chị xem, bên này là giá, bình nước khoáng này có giá là hai đồng năm.
Thích Ngọc Tú mở to mắt.
Một bình nước...... Hai đồng năm?
Hai đồng năm?
Khương Lãng chỉ vào bảng niêm yết giá, nói: “Giá cả viết ở chỗ này. Ví dụ như cái bánh mì này. Chị xem. Bánh mì nhân dâu tây có giá là năm đồng tiền"
Thích Ngọc Tú mấp máy miệng.
Tại sao đồ vật nơi này lại đắt giá đến thế?
“Đây là kẹo mềm có nhân, một túi là mười hai đồng"
Thích Ngọc Tú nhìn muốn rớt cả tròng mắt. Cái bánh mì kia có giá như vậy, cô còn có thể hiểu được. Tuy rằng chưa được ăn, nhưng mà cô đoán, nó là món ăn sử dụng bột mì làm nên. Nhưng cái loại kẹo đường này lại còn đắt hơn cả bột mì sao?
Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy tim mình đang đập cực nhanh. Cô cúi đầu xuống, liền thấy mắt hai đứa trẻ nhà mình cũng đang muốn rớt ra tới nơi. Dường như chúng cũng đang trong tình trạng kinh ngạc quá độ giống như cô. Cô hơi mất tự nhiên đem mấy đứa trẻ ôm vào lòng mình.
Khương Việt hỏi: “Chị Thích, chị nhìn xem trong nhà chị thiếu thứ gì?"
Thích Ngọc Tú mấp máy miệng, cái gì cô cũng không muốn mua.
Đừng nói hiện giờ cô không có tiền, cho dù có tiền, cũng không dám bỏ tiền ra mua. Đồ vật ở nơi này đều quý đến đáng sợ.
Khương Việt tựa hồ là nhìn ra sự khó xử của cô, nói: “Em mang theo tiền mà Cô ấy đem một phong thư nhét vào trong tay Thích Ngọc Tú.
Thích Ngọc Tú: “Này..."
Khương Việt hạ giọng, nói: “Đây là bảy ngàn đồng tiền, là tiền em mua đồng tiền cổ này của chị"
Thích Ngọc Tú đang muốn từ chối, Khương Việt vội vàng nói: “Nơi này có nhiều người lắm, chị muốn cùng em đưa qua đẩy lại phong bì tiền này ư?"
Thích Ngọc Tú cũng hiểu được không nên để lộ tiền tài ra ngoài, dĩ nhiên cũng không nên đưa qua đẩy lại trước mặt người khác.
Cô mấp máy miệng, quyết định lúc nào ra ngoài, không còn ai hết sẽ đưa trả lại cho Khương Việt. Khương Việt đắc ý cười, cô cố ý lấy ra vào lúc này cũng là để cho chị ấy không thể từ chối được.
Cô đã tính tới chuyện không thể chuyển khoản qua di động, cho nên đã rút tiền mặt ra.
“Đây là quầy gia vị, nhà chị có thiếu dầu muối tương dấm hay không?"
Thích Ngọc Tú nhìn qua phía Khương Việt chỉ, đột nhiên cô ngây ngẩn cả người, do dự một chút rồi hỏi: “Muối này một đồng hai một túi sao?"
Tuy bảng niêm yết giá vô cùng lạ lùng đối với cô, nhưng dù sao cô cũng là phụ nữ, đối với chuyện mua sắm thích ứng cực kỳ nhanh.
Khương Việt nhìn vào món hàng cô chỉ, gật đầu nói: “Đúng vậy, một đồng hai.
1014 chữ