Chương 105: Chương 105
Thích Ngọc Tú lại vô cùng khó hiểu. Bao đường lúc nãy giá mười hai đồng, mà túi muối này chỉ có một đồng hai. Cách niêm yết giá hàng hoá này, cô nghĩ kiểu gì cũng không hiểu nổi. Lần đầu tiên tới, Thích Ngọc Tú không hề lấy cái gì hết, Khương Việt muốn mua cho mấy đứa trẻ một chút đồ ăn vặt, nhưng đều bị cô ngăn lại.
Khương Việt: Sức lực của chị ấy thật lớn!
Mấy người dạo quanh một vòng, cái gì cũng không mua. Đi tới một quầy bán bắp luộc, Thích Ngọc Tú nhìn vào đó hơi lâu, Khương Việt vội vàng nói: “Bắp này bao nhiêu tiền vậy?"
“Hai đồng"
Khương Việt đang muốn mua, lại bị Thích Ngọc Tú cản lại.
Khương Việt: "
Mấy người dạo quanh một vòng, cái gì cũng không mua đã đi ra cửa, ông chủ siêu thị rất không vui, thậm chí đầu còn không thèm ngẩng lên nhìn họ một cái.
Thích Ngọc Tú: Tuy rằng người này không ngẩng đầu, nhưng cũng không lạnh lùng liếc bọn họ, có thể thấy thái độ của chủ siêu thị tốt hơn rất nhiều so với người của Cung Tiêu Xã. Nếu ở Cung Tiêu Xã chỉ xem không mua, đó chính là một hành động xem thường chủ quán. Hơn nữa, ở quầy hàng này cứ bày đầy đồ đạc cho khách tự chọn, điều này nằm ngoài sức tưởng tượng của cô. Mấy người tay không ra cửa, ba mẹ con nhà Thích Ngọc Tú cùng lúc đều thở phào nhẹ nhõm. Duy chỉ có Tiểu Bảo Nhạc nằm trên lưng mẹ là không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Lúc này, Tiểu Bảo Châu đột nhiên nhìn thấy một ông lão đang ngồi xổm bên vệ đường bán nấm. Cô bé rất bạo dạn, nhanh nhẹn chạy tới, ngọt ngào cất tiếng hỏi: “Ông ơi, nấm bán như thế nào ạ?
Ông lão đáp: “Ông bán nấm dại phơi nắng, loại này 45 đồng một cân, loại này 60 đồng"
Cô bé nhìn về phía nấm tím đặt ở bên cạnh, khẽ cắn môi, hỏi: “Vậy còn loại này ạ?"
“Cái này một trăm chín Tiểu Bảo Châu nghẹn ngào vì kinh ngạc: “Ông chỉ bán nấm phơi khô ạ?"
Ông lão cũng không giận, vui tươi hớn hở giáo dục trẻ con: “Nếu cháu muốn ăn nấm tươi, phải qua cửa hàng rau bên kia mua. Ông không bán loại đó, ông đều nhặt nấm hoang dã. Những loại nấm hoang dã này đều cần phải phơi khô bán, không được phép bán nấm tươi. Nếu có người phát hiện ông bán nấm tươi, thì ông sẽ bị truy cứu trách nhiệm Tiểu Bảo Châu mở mắt thật to, kinh ngạc hỏi: “Hả, vì sao ạ?"
Ông lão cười: “Sợ có độc ấy mà"
Tiểu Bảo Châu đột nhiên hiểu ra.
Cô bé nhìn ông lão, lại nhìn nấm, khóe miệng ngập ngừng một chút, rồi nói: “Con... con không mua ạ. Cảm ơn ông"
Nói xong, cô bé quay đầu, bước thật nhanh như chạy trốn khỏi chỗ đó. Mình không mua đồ cho ông, lại còn hỏi thăm nhiều như thế, chắc ông ghét mình lắm.
Cô bé chạy tới bên người mẹ, quay đầu nhìn lại, đã thấy nụ cười hiền lành của ông lão bán nấm.
Ông ấy không hề tức giận một chút nào.
Tiểu Bảo Châu gãi gãi đầu, cảm thấy con người của thời đại này thực sự rất dễ mến. Khương Việt cười nói: “Em xem, chị không nói dối chứ? Chị đã nói với em là chị đổi nấm cho em không hề chịu thiệt một chút nào. Em còn không tin. Bây giờ em tự mình đi hỏi, vậy đã tin chị chưa?"
Tiểu Bảo Châu mấp máy miệng nhỏ, khuôn mặt cô bé đỏ bừng, nói: “Ông bảo em không được bán nấm tươi” Câu này của Tiểu Bảo Châu làm Hứa Đình bật cười, cô ấy nói: “Bên này là bán cho du khách, dĩ nhiên phải đảm bảo những yêu cầu nghiêm ngặt rồi. Bởi vì rất nhiều người không nhận biết được các loại nấm. Nhưng mà người thế hệ trước ở trong thôn, thường là nhận biết được, cho nên không để ý đến những quy tắc này"
Tiểu Bảo Châu chớp chớp mắt.
Lúc này, Thích Ngọc Tú kéo Khương Việt nói: “Em nhận đi."
Khương Việt kiên định: “Em không..."
Thích Ngọc Tú nhíu mày: “Tiền...
Khương Việt lắc đầu như cái trống bỏi, cô nói: “Em đã đưa cho chị, thì nó chính là của chị. Đồng tiền cổ kia có thể bán được với giá này.
Cô kiên định nói: “Em thật sự không thể chiếm lợi của chị được."
Thích Ngọc Tú nhíu mày, Khương Việt lại nói: “Chị nghe em nói. Nếu chị không nhận tiền, thì em làm sao có thể không biết xấu hổ mà nhận đồ của chị chứ? Em thật sự rất thích đồng tiền cổ, chị nhận tiền cho em yên tâm đi. Lại nói, có số tiền này, chị cũng có thể dùng nó để buôn bán một chút hàng hoá, cải thiện cuộc sống hàng ngày. Không thể mở lớn, còn không thể buôn bán nhỏ hay sao? Chị xem người ta nướng khoai lang, bán bắp luộc, những công việc đó chị cũng có thể làm mà......"
Cô thấy mình nói đến vậy mà Thích Ngọc Tú vẫn không chịu nghe. Cô đành bảo Thích Ngọc Tú đặt Tiểu Bảo Nhạc xuống đất, rồi kéo Thích Ngọc Tú sang một bên, hai người ở trong góc lẩm nhẩm lầm nhầm.
Ba anh em Tiểu Bảo Châu xếp thành một hàng, ngồi xổm, cùng nhau tò mò nhìn xem khắp nơi.
“Cho mấy đứa mua đồ ăn này? Có một đôi tình nhân đi ngang qua, ném trước mặt mấy đứa mười đồng tiền.
Hai người ném tiền xong lại tiếp tục đi.
Tiểu Bảo Châu: “..."
1070 chữ