Chương 106: Chương 106
Khương Lãng: “Ôi trời!"
Tiểu Bảo Sơn vội vàng nhặt tiền lên, cầm chắc tiền trên tay, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Thằng bé nhìn Khương Lãng, lắp bắp hỏi: “Tại... tại sao người ta lại cho chúng em tiền?"
Khương Lãng: “....
Hắn sợ nếu mình nói thật sẽ làm tổn thương mấy đứa trẻ. Nhưng khi nhìn mấy đứa bé mặc quần áo rách nát ngồi đó, hắn lại cảm thấy, người ta nghĩ bọn chúng là mấy đứa trẻ ăn xin cũng không hề lạ lùng chút nào.
Tiểu Bảo Châu cũng hỏi: “Vì sao ạ?"
Khương Lãng biết trả lời như thế nào bây giờ?
Hắn cúi người xuống một chút, thấp giọng nói: “Đại khái là bọn họ nghĩ mấy đứa bọn em là trẻ ăn xin"
Tiểu Bảo Châu và Tiểu Bảo Sơn:
Trời đất!
Khương Lãng vội vàng nói: “Lại đây, mấy đứa đứng cạnh anh này. Như vậy sẽ không bị người ta hiểu lầm. Tuy rằng người ta hiểu lầm, nhưng bọn họ cũng không có ác ý, mấy đứa đừng buồn..."
Tiểu Bảo Sơn hỏi lại: “Tại sao bọn em lại buồn?"
Cậu cầm chặt mười đồng tiền, nghiêm túc nói: “Là chúng em phải cảm ơn người ta tốt bụng mới đúng chứ ạ!"
Nơi này thực sự tốt như vậy sao?
Người ta cảm thấy bọn họ nghèo, là ném tiền cho bọn họ?
Tiểu Bảo Sơn cực kì kích động.
Khương Lãng đột nhiên không biết phải nói gì, mà lúc này, Khương Việt và Thích Ngọc Tú đã trở lại, không biết Khương Việt nói gì mà Thích Ngọc Tú cứ mơ mơ màng màng.
Khương Việt: “Em đi đường xa quá rồi, đã đói bụng, chúng ta đi ăn chút gì thôi"
Cô muốn mua cái này Thích Ngọc Tú không cho.
Cô muốn mua cái kia Thích Ngọc Tú vẫn không cho.
Chị ấy khiến cho Khương Việt không biết nên làm gì nữa, cô nói: “Chúng ta tìm một tiệm cơm nhỏ đi. Hứa Đình, em biết chỗ nào nấu ăn ngon không?"
Đừng nghĩ rằng nhà bà ngoại Hứa Đình ở đây, còn cô ấy đi nơi khác học đại học, trở về đã làm trợ lý cho Khương Việt, thì không hiểu biết chút nào về địa phương này. Nhưng sau khi cô ấy suy nghĩ một lúc, lại nói: “Đồ ăn thì em không biết nhiều lắm, nhưng em biết một nơi làm món canh thịt dê rất ngon. Em nghe nói ngày nào họ cũng phải thịt thêm dễ vì không đủ thịt đấy"
Cô ấy xua tay: “Mọi người chịu khó đi thêm chút nữa, em dẫn mọi người đi. Mấy người cùng nhau đi qua một con phố, đi vào quán bán canh thịt dê. Đó là một căn nhà hai tầng nhỏ, trên lầu có treo biển hiệu chỉ có một chữ Dương rất lớn.
Hứa Đình đi vào trong nhà, chỉ chỗ cho mọi người ngồi xuống. Hiện tại đã hơn 3 giờ chiều nhưng quán vẫn còn khách.
“Mấy vị ăn món gì?"
Hứa Đình: “Cho chúng tôi một nồi dê thập cẩm...... Mọi người có ăn kiêng không?"
Mấy người cả lớn lẫn bé đều lắc đầu.
Hứa Đình: “Vậy thêm một đĩa thịt dê xào tái, một đĩa dê xào thập cẩm, một phần dê nướng than, lại muốn một đĩa rau trộn thịt dê, lại đến một cái chân dê......"
Hứa Đình đưa danh mục các món cho Khương Việt, nói: “Chị xem còn thiếu gì thì gọi đi này"
Khương Việt: “Lại thêm một cái đùi dễ xé nhỏ, một đĩa dạ dày dê xào đi"
Cô gọi thêm hai món ăn, nhẩm tính đã kêu khoảng bảy món mặn một món canh, nói: “Cần thêm món gì nữa không?"
“Thêm một đĩa su hào xào tái đi. Mọi người ăn cơm hay ăn bánh? Được rồi, để em gọi. Cho thêm năm chén cơm, năm cái bánh nướng"
Thực sự ra hai người Khương Việt và Hứa Đình đều ăn rất ít, đặc biệt là Khương Việt, cô ấy là một người nổi tiếng trên mạng, cho nên phải chú ý giữ gìn vóc dáng. Nhưng mà nhìn mấy mẹ con Thích Ngọc Tú gầy như vậy, bọn họ liền tự giác gọi nhiều đồ ăn một chút.
Cần phải bồi bổ cho mấy mẹ con nhà Thích Ngọc Tú.
Hứa Đình: “Từ khi còn nhỏ em đã uống canh thịt dê ở đây rồi. Hương vị bọn họ làm là chính gốc, hơn nữa chưa bao giờ giả dối mà thêm thịt khác vào.
Thích Ngọc Tú không để ý mấy người Khương Việt đang nói chuyện gì. Cô hiện tại đang vô cùng lo lắng, chính vì trong túi cô đang có tới bảy ngàn đồng Bảy ngàn đồng lận đó!
Số tiền quá lớn đến nỗi cô chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Cô có cảm giác như đang ngồi bàn chống, đến ngồi cũng không yên.
Cuối cùng, cô cũng có được một số tiền khổng lồ trong tay.
Nhưng khác với mẹ của chúng, mấy đứa trẻ con đang dỏng tai lên để nghe, không bỏ sót một chữ nào.
Tiểu Bảo Sơn đang muốn nói một chút, nhưng mẹ nó chưa mở miệng, nó cũng không dám nhiều lời.
Ngay cả Tiểu Bảo Châu cũng không nói năng gì. Có lẽ cô bé không nghĩ nhiều như Tiểu Bảo Sơn.
Mỗi lần Hứa Đình và Khương Việt gọi thêm một món, trong đầu cô bé đều suy nghĩ xem món đó trông như thế nào, ăn có ngon hay không.
Cô bé năm nay sáu tuổi, chưa bao giờ được tới tiệm cơm quốc doanh, nhưng bây giờ đã được ăn món ăn của tiệm tư nhân, thật là lạ lùng.
Danh mục đồ ăn còn đặt trên bàn, cô bé thừa dịp mấy người lớn không chú ý, nhẹ nhàng đưa nó về gần mình, nhìn một chút, rất nhanh đôi lông mày nhỏ nhắn nhíu lại...... Bởi vì cô bé không biết một chữ nào.
Muốn đi nhìn lén mà không biết chữ thì làm sao bây giờ? Đó chính là lý do mà Tiểu Bảo Châu vô cùng thiết tha muốn được đi học, khát khao to lớn đến mức muốn xé nát cả bầu trời xanh. 1038 chữ