Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 110: Chương 110

Chương 110: Chương 110


Dù nghĩ vậy nhưng Thích Ngọc Tú vẫn cắn răng, hạ quyết tâm, nói: “Tôi mua một cân thịt ba chỉ Quay đầu lại, cô thấy ánh mắt của mấy đứa nhỏ đang lấp lánh ánh sáng, vô cùng nóng bỏng, cô lại nhìn qua thịt heo trên sạp, chần chờ một chút, nói: “Thôi... cho tôi hai cân đi?"
“Được!"
Chủ quán cân xong, hỏi: “Chỗ này 60 đồng tiền, có được không?"
Thích Ngọc Tú bặm môi lại, cố gắng nén xúc động trong lòng, tỏ ra mình không có chuyện gì, nói:
“Được được."
Cô thận trọng rút từ phong bì ra tờ một trăm đồng tiền. Số tiền này đối với cô quá mức xa lạ.
Thích Ngọc Tú cố làm ra vẻ bình thường, nhưng cô vẫn không kìm nén được, bàn tay đưa tiền khẽ run rẩy. Chủ quán cầm tiền đưa lại cho cô 40 đồng. Có lẽ vì thấy cô run quá cho nên hắn nói: “Em gái à, trời phù hộ cho em may mắn nhé.
Thích Ngọc Tú vui vẻ trở lại trạng thái bình thường, cô cầm thịt ba chỉ trong tay, giữ chặt 40 đồng tiền, tay chân vẫn hơi run rẩy.
“Chị Thích, chị hồi hộp chuyện gì vậy? Không có việc gì đâu.
Khương Việt cười nói: “Chắc tại mọi người ở trong núi quá lâu rồi đó. Thật ra càng nghèo lại càng nên ra bên ngoài. Như vậy mới có thể kiếm tiền. Tiền không phải vạn năng, nhưng là không có tiền thì trăm triệu điều không thể. Có tiền, mỗi ngày đều trôi qua tốt đẹp. Mọi người sẽ được ăn no, có quần áo mới, trẻ con có thể đi học. Những điều này chỉ là nhu cầu cần thiết của con người mà thôi. Chị à, em nói cũng là nói chị nữa, em biết chị biết một ít chữ. Nhưng chỉ nhận biết một ít chữ thôi thì chưa đủ, có thời gian chị cũng nên học thêm một chút đi. Học nhiều một chút không có hại mà còn rất có lợi là đằng khác.
Thích Ngọc Tú mờ mịt gật đầu, nhưng cô hiểu Khương Việt nói rất đúng, người ta quan tâm nhà mình nên mới nói như vậy.
Tuy rằng Khương Việt nhỏ hơn cô rất nhiều, nhưng cô lại cảm thấy kiến thức của mình còn không bằng một phần của Khương Việt.
Cô nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nghiêm túc đáp: “Em nói đúng"
Khương Việt cười: “Chị không chê em nhiều chuyện xen vào việc nhà người khác là em mừng rồi"
Cô ấy vừa nói vậy, Thích Ngọc Tú nóng nảy, vội vàng nói: “Không có, tấm lòng của em, chị hiểu rõ. Đại khái bởi vì từ nhỏ lỗ tai không nghe rõ ràng cho lắm, nên Thích Ngọc Tú nghe người ta nói đều sẽ chú ý đến sắc mặt người ta, dần dần đã thành thói quen. Cô có thể từ nét mặt mà nhìn ra người ta thật lòng hay có ác ý với mình.
“Chị biết em là người tốt. Khương Việt nghe qua không ít lời hay, nhưng chưa gặp người nào khích lệ người khác mà đơn giản như vậy, khiến cho người nghe cảm thấy rất vui mừng.
Cô ấy cười: “Em nghĩ, mấy bạn nhỏ nhà chị đáng yêu như vậy, về sau sẽ rất có tiền đồ cho mà xem. Thích Ngọc Tú gật đầu thật mạnh.
Mấy người lại vòng quanh thôn thêm một vòng nhỏ nữa, bởi vì mất một đoạn thời gian để giảng giải về cách làm giá, cho nên chậm trễ một chút. Đến khi đi xong một vòng nữa, đã thấy xe buýt trong bãi đỗ lục tục đi ra phía ngoài thôn.
“Trời đất!"
“Ôi chao!"
Mấy đứa trẻ cảm thấy vô cùng hưng phấn.
Tuy rằng biết đây là xe buýt, nhưng bọn chúng chưa bao giờ nhìn thấy nhiều xe bình thường như thế này, lại chưa được ngồi lên bao giờ, càng đừng nói đến mấy loại xe cao cấp khác nữa.
Tóm lại, cả một nhà bốn người đều cảm thấy khiếp sợ.
“Chạy nhanh nhanh!” Tiểu Bảo Nhạc kích động nước miếng đều chảy xuống tới.
Khương Việt cũng có phản ứng, ngay lập tức nói: “Thời gian không còn sớm.
Du khách đều bắt đầu lục tục rời đi, khẳng định là không còn sớm, cô nhìn thời gian trên di động: “Bốn giờ rưỡi nhiều"
Lúc này mặt trời chiều đã ngả về tây, Khương Việt chủ động nói: “Chị Thích, hôm nay thời gian đã không còn sớm, nếu mọi người không chê thì về nhà em ngủ một hôm? Chúng ta gọi xe trở về, sẽ gần hơn so với mọi người đi về nhà. Với lại buổi tối đi đường núi, cũng không an toàn Thích Ngọc Tú quyết đoán lắc đầu: “Không cần đâu, chị vẫn nhớ đường trở về, lại nói chúng ta ở trong núi nên quen thuộc lắm rồi, không cần lo lắng chuyện đó.
Khương Việt còn muốn khuyên, Thích Ngọc Tú đã vẫy tay với cô, vội vàng ôm hai đứa lớn, lưng cõng đứa nhỏ đi về hướng nhà mình.
Khương Việt: “Ấy..."
Khương Lãng ngăn cô ấy lại, nói: “Vẫn để cho chị Thích về nhà thôi, chúng ta là lần đầu tiên gặp mặt, chị ấy ngại là chuyện bình thường mà"
Khương Việt: “Được rồi, thôi chúng ta về vậy?
Cô ấy hô to: “Đi đường cẩn thận nhé.
Tiểu Bảo Châu quay đầu lại, cất giọng ngọt ngào đáp: “Em biết rồi.
Trở về đường núi, đi lên có chút xa lạ, nhưng Thích Ngọc Tú cảm thấy đường núi không khó đi. Đường mấy người bọn họ đi về, không cùng hướng với du khách tới núi Phượng Hoàng, cũng không phải trên một ngọn núi, nhưng mà bên này liên miên không dứt, nếu không biết rõ phương hướng có thể sẽ bị lạc đường.
Thích Ngọc Tú mang theo hai cân thịt, đi được một lát lại nói: “Mẹ ôm mấy đứa đi nhé?” Tiểu Bảo Châu thực ra đã khá mệt mỏi, một ngày này bọn họ đã đi rất lâu rất lâu.
Nhưng cô bé vẫn hiểu chuyện lắc đầu: “Con không cần.
Bảo Sơn: “Con cũng không cần."
1053 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất