Chương 111: Chương 111
Bảo Sơn quay đầu nhìn lại, trong thôn nhà nào nhà nấy đều đã sáng đèn, bọn họ còn chưa đi được xa, nhìn thấy cảnh đó, cậu vội vàng kéo em gái, nói: “Bảo Châu, nhìn kìa.
Tiểu Bảo Châu vừa quay đầu lại, thấy lấp lánh vô số ánh sao.
Cô bé kinh ngạc kêu: “Hình như là ngôi sao"
Tiểu Bảo Nhạc thì kích động lắc lư.
Thích Ngọc Tú quay đầu lại nhìn ánh đèn trong thôn, không hiểu đây là cái gì, ánh nến sao?
Nhưng nến này cũng thật sáng quá đi.
Chỉ là tuy rằng cảm thấy kỳ lạ không thể nào hiểu nổi, nhưng cô ấy vẫn hiểu được đây là chuyện đương nhiên.
Bởi vì đây là thế giới của năm mươi năm sau mà.
Sự phát triển mang lại cho con người ta cuộc sống tốt đẹp hơn.
Thích Ngọc Tú nhẹ giọng hỏi: “Mấy đứa có sợ hãi không?"
Tiểu Bảo Châu cùng Tiểu Bảo Sơn đều vội vàng lắc đầu, Tiểu Bảo Châu lớn tiếng: “Con không sợ, một chút cũng không sợ"
Bảo Sơn: “Con là nam tử hán, càng không sợ"
Thích Ngọc Tú đưa tay sờ túi tiền, lại nghĩ đến những lời Khương Việt nói.
Cô ấy nói rất nhiều, nhưng điều nào cũng đúng.
Thích Ngọc Tú cắn môi, đột nhiên nói: “Nếu, nếu mẹ muốn xuống núi bán đồ vật...... Các con cảm thấy được không?"
Tiểu Bảo Châu và Tiểu Bảo Sơn đều ngừng bước chân, khiếp sợ nhìn về phía mẹ của mình.
Thích Ngọc Tú có chút lo lắng, nhưng vẫn nói: “Mẹ cũng sẽ nướng khoai lang"
Cô đã lén quan sát những sạp bán khoai lang nướng và bắp, người đến người đi đông đúc, có vẻ như họ buôn bán rất dễ dàng.
Cô cũng có thể làm được!
Thích Ngọc Tú nói: “Một cân khoai lang nướng, được sáu đồng tiền"
Cô vội vàng nói tiếp: “Hai cân khoai lang nhỡ, có thể bán sáu bảy đồng tiền. Sáu bảy đồng tiền có thể mua hai ba cân gạo. Đó chính là gạo! Hai ba cân gạo có thể nấu thành cơm, so với ăn khoai lang no bụng hơn nhiều"
Thích Ngọc Tú lại thấp giọng: “Mẹ cảm thấy mình cũng có thể làm được.
Cô muốn được mấy đứa con tán thành suy nghĩ của mình: “Cơ hội như vậy, không biết có thể vẫn luôn có hay không, cho nên mẹ muốn tranh thủ tích cóp nhiều một chút.
Đôi mắt của Tiểu Bảo Châu và Tiểu Bảo Sơn sáng lấp lánh, cùng đồng thanh nói: “Mẹ, vậy mẹ cứ làm đi"
Mấy đứa nhỏ vĩnh viễn dũng cảm ơn người lớn. Bởi vì không biết gì thì sẽ không sợ.
Hơn nữa, có gì đáng sợ hơn đói đây?
Ngày này đối với Thích Ngọc Tú là một ngày vô cùng có ý nghĩa.
Trong vòng chưa đầy một ngày, bọn họ được biết đến rất nhiều đồ vật mà mình lớn như vậy rồi mới được biết lần đầu tiên. Cũng đồng thời, bọn họ khẳng định phải bắt lấy cơ hội khó có được này. Nếu là nhà chị cả của Thích Ngọc Tú, một hay bất kỳ gia đình đầy đủ thành viên nào khác mà gặp được cơ hội như vậy, lại biết sự chênh lệch giữa hai bên là hơn năm mươi năm thời gian, bọn họ chỉ sợ sẽ không làm ra quyết định giống với Thích Ngọc Tú.
Bởi vì cuộc sống của bọn họ vốn không quá tệ, không đáng để mạo hiểm bước tới một thế giới vô cùng xa lạ như vậy.
Nếu là người trong thôn, chỉ sợ người ta cũng không làm, vì họ khá dè dặt với những chuyện mạo hiểm như thế này.
Chỉ có nhà của Thích Ngọc Tú hoặc một gia đình nào khác cũng khó khăn vất vả tương tự vậy, ngược lại mới có thể hạ quyết tâm dù đập nồi dìm thuyền cũng cố gắng nắm bắt lấy. Bởi vì cơ hội đến với họ quá ít, họ không có khả năng lựa chọn thêm, cái đói, cái nghèo không cho họ nhiều sự lựa chọn.
Đây là trời cao ưu ái Tiểu Bảo Châu, Thích Ngọc Tú không biết loại ưu ái này sẽ tồn tại được bao lâu, cho nên bọn họ phải mau chóng bắt lấy. Ít nhất cũng đủ thời gian để cho cô tích cóp được một chút đồ vật, bằng không, nếu chỉ dựa vào một mình Thích Ngọc Tú chèo chống nuôi cả ba đứa, thì ngay cả để cho chúng no bụng cũng là một vấn đề.
Muốn cho bọn chúng có được đồ để tích trữ càng không thể.
Cô chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó là dũng cảm bắt lấy cơ hội này, không có hơn.
Một đêm này, Thích Ngọc Tú kích động đến mức không ngủ được, cô lăn qua lộn lại, mà hai đứa nhỏ bên cạnh cô cũng thế.
Sau khi trở mình quá nhiều lần, Tiểu Bảo Châu rốt cuộc cũng quay sang hỏi mẹ: “Mẹ ơi, chúng ta có thể kiếm được rất nhiều tiền sao?"
Thích Ngọc Tú nhẹ giọng: “Mẹ cũng không biết.
Tuy rằng cô là mẹ bọn trẻ, nhưng trong lòng cũng thấp thỏm giống y như chúng, chỉ là cô vẫn kiên định nói: “Cho dù không thể nào kiếm tiền, khẳng định cũng tốt hơn so với hiện tại.
Tiểu Bảo Châu ồ một tiếng thật to, nói: “Nhưng mà tiền của hai bên không giống nhau. Thích Ngọc Tú: “Chúng ta kiếm tiền bên kia, sau đó đổi thành vật tư mang về."
Lúc này Tiểu Bảo Sơn cũng nhịn không được mà chen vào nói: “Chúng ta có thể đào một cái đường hầm"
Tiểu Bảo Châu: “Đúng đúng đúng, đào đường hầm để trữ được nhiều đồ vật, mỗi ngày đều được ăn no thoả thích” Thích Ngọc Tú nở nụ cười: “Chuyện đào hầm không phải là việc dễ dàng như vậy, chúng ta không tự mình làm được. Kế hoạch ban đầu của chúng ta chính là bán khoai lang nướng, các con nghĩ thế nào?"
1035 chữ