Chương 117: Chương 117
Kỳ thật Thích Ngọc Tú cũng không biết buôn đi bán lại như vậy có thích hợp hay không, nhưng vì sinh hoạt, cô chẳng còn biện pháp nào khác nữa.
Trước kia không có tiền, hiện tại có chút tiền, nhưng lại cảm thấy trong nhà mình cái gì cũng thiếu.
Thật ra Thích Ngọc Tú không phải một người ưa thích cảm giác an toàn. Trên đời này, người cho cô cảm giác an toàn chính là chồng của cô thì đã rời đi rồi. Cô chỉ có thể trông cậy vào một mình mình, cho nên tuy rằng mỗi ngày đúng hạn đi bán khoai lang nướng, nhưng cô cũng đều tiêu tiền mỗi ngày chứ không giữ lại quá nhiều. Hầm bí mật ở nhà cũng đã bị cô lấp đầy.
Lúc này Thích Ngọc Tú thật là muốn cảm tạ bà của chồng cô. Bà ấy là một người rất giỏi giang, từ khi các con còn nhỏ đã mang cả gia đình rời khỏi núi. Sau này do con trai con dâu không quá hiếu thuận, bà ấy thường cất đồ của mình ở trong hầm bí mật, cho nên vẫn không nói cho bất kỳ ai biết về hầm bí mật ở căn nhà này.
Đây là do bà ấy ở thời điểm lâm chung lén lút nói cho Điền Đại nghe.
Bà ấy cũng biết, chỉ có người cháu trai này là hiếu thuận và mình cũng yêu quý nó nhất. Tại vì con trai và con dâu không hợp ý bà, cho nên bà đem bí mật này nói cho cháu của bà là Điền Đại.
Bà không có gì để lại cho hắn, nhưng ít nhất cũng để lại một nơi bí mật để hắn cất giấu những đồ không muốn cho ai biết.
Không nghĩ tới, việc này thực sự đã mang lại cho mấy mẹ con nhà Thích Ngọc Tú sự tiện lợi vô cùng.
Bởi vì thời buổi này mà muốn đào một cái hầm bí mật là không hề dễ dàng.
Ở trong phòng bí mật, Thích Ngọc Tú giấu tới mười túi gạo cùng mười túi bột mì. Tuy rằng cô biết những thứ này chiếm diện tích rất lớn, nhưng mà Thích Ngọc Tú cũng không có cách nào khác, cô cũng sợ có một ngày không qua được nữa. Hơn nữa, thời tiết bây giờ lại càng ngày càng lạnh.
Trừ bỏ trữ hàng gạo và mì, cô lại mua thêm một ít muối cùng đường, hai loại này đều là gia vị thường dùng.
này một chút.
Dù sao đều phải tiêu tiền, Thích Ngọc Tú cảm thấy dùng tiền “Bên kia” sẽ tốt hơn dùng tiền bên Mấy ngày qua bán hàng, tuy rằng ngày thường thực sự bán được không nhiều bằng cuối tuần, nhưng tích cóp hơn mười ngày thì khoai lang trong nhà đã còn không nhiều lắm. Thích Ngọc Tú không lo lắng, trực tiếp quang minh chính đại đi vào nhà họ Xa có điều kiện tương đối tốt trong thôn.
Nhà họ Xa có một đứa con trai làm công nhân ở trong thành phố, chính vì thế điều kiện sống của gia đình họ hơn hẳn so với nhiều gia đình khác.
Nhà hắn cùng Thích Ngọc Tú không có lui tới, chỉ có mối quan hệ ngày thường gặp thì chào hỏi nhau một tiếng vậy thôi.
Bà cụ Xa vừa thấy Thích Ngọc Tú đến, còn vô cùng kinh ngạc: “Vợ Điền Đại, sao cô tới nhà tôi thế?"
Thích Ngọc Tú cười nói: “Thím, chuyện là như vầy, tôi lại đây là muốn hỏi một chút nhà thím có đổi lương thực hay không?"
Bà cụ Xa đôi mắt đảo quanh một vòng, có chút hứng thú nói: “Đổi như thế nào?” Thích Ngọc Tú nói: “Thím cũng hiểu nhà tôi cơ hồ mỗi năm đều phải cùng đại đội mượn lương thực. Nhưng năm nay đại đội đã cho thanh niên trí thức mượn trước mất rồi. Nhà tôi cũng không thể không suy tính đến chuyện lương thực. Mà mặc kệ là vì chuyện gì, nhà tôi cũng không thể mang lại cho đại đội thêm phiền toái, cũng không muốn làm đại đội khó xử. Bây giờ trời lại đang lạnh dần, tôi cân nhắc tới cân nhắc lui, nghĩ nhà mình nên đổi chút lương thực. Bọn nhỏ cũng không cần ăn nhiều đồ ăn ngon, có thể ăn no là được rồi. Cho nên muốn đổi chút khoai lang” Loại chuyện muốn đổi khoai lang này, trong thôn cũng xảy ra không ít. Khoai lang không bằng lương thực, cho nên lúc phân chia, đại đội đều phân là bốn so một.
Cho dù là vậy, mấy nhà nghèo vẫn nguyện ý muốn khoai lang, vì sao?
Tại vì khoai lang có giá rẻ lại nhiều! Ít nhất có thể ăn no bụng.
Mà những nhà hơi có chút điều kiện kia khẳng định muốn lương thực, khoai lang cho dù ăn no thì đã làm sao, cũng không bằng lương thực được.
Cho nên mỗi một năm, nhà có điều kiện tốt ở trong thôn cùng nhà có điều kiện không tốt đều có thể đổi cho nhau.
“Nhà cô muốn dùng gạo kê đổi ư?"
Thích Ngọc Tú lắc đầu: “Là gạo trắng, tám đổi một, tôi có tới mười cân gạo” Bà cụ Xa hô lên một tiếng, lắp bắp kinh hãi, đôi mắt kinh ngạc nhìn Thích Ngọc Tú. Năm nay đại đội bọn họ chưa phân gạo mà. Tại sao cô ta có nhiều “Cô đang lừa tôi có phải không?"
Thích Ngọc Tú vội vàng lắc đầu: “Không, tôi đã tới tìm bà, đương nhiên không thể nào có chuyện lừa dối được. Đây là gạo trong thành, loại này ở ngoài không có đâu.
Bà cụ Xa nghĩ đến một ít lời đồn đãi trong thôn, không cần nhiều lời, bà đang thầm phán đoán xem có phải chị cả kia của Thích Ngọc Tú lại giúp đỡ cô hay không.
1034 chữ