Chương 116: Chương 116
Ngày mai là chủ nhật, khách du lịch sẽ càng nhiều. Thích Ngọc Tú đã nghe nói đến lúc mùa đông, trên núi có gió tuyết, khách du lịch sẽ không đến nữa.
Lúc ấy cũng không còn ai buôn bán gì. Cho nên cô phải thật nhanh tích cóp tiền.
Không riêng gì ở đầu kia kiếm tiền, đầu bên này, bọn họ cũng không thể lơi lỏng. Chung quy lại đầu bên kia kiếm tiền mua lương thực, đầu bên này sử dụng, nhưng tiền ở hai bên là không thể trung chuyển được.
Nếu có một ngày không thể đi qua nữa, thì tiền này chính là giấy lộn, cho nên không nên tích góp quá nhiều tiền.
Thích Ngọc Tú cân nhắc một chút, cô không phải người quá thông minh, nghĩ đến đầu tiên chính là trứng gà. Thời điểm mùa hè Bảo Nhạc nhà cô bị bệnh một thời gian, đã ăn một ít trứng gà để bồi bổ. Sau vì đuổi kịp thu hoạch vụ thu, Thích Ngọc Tú cũng không bạc đãi mấy đứa nhỏ, cả nhà cũng ăn không ít.
Cho nên tính toán một chút, nhà cô cũng ít nhất hai tháng rưỡi không bán trứng gà.
Hoặc là, cô có thể quang minh chính đại bán một ít trứng gà?
Từ bên kia mua trở về, sau đó lại từ bên này bán đi.
Tuy nói giá cả ở hai nơi cách biệt một trời một vực, bán chỉ thêm mệt vào người.
Nhưng Thích Ngọc Tú lại cảm thấy chuyện này cũng chưa chắc không phải một biện pháp tốt.
Cô cũng có thể mang theo lương thực tinh lên chợ đen bán, nhưng mà cô không thích cái phương án này, vì nếu cô xảy ra chuyện gì, mấy đứa trẻ con trong nhà biết làm sao bây giờ. Nhưng nếu đi trạm thu mua bán trứng gà như nhiều gia đình khác, thì theo Thích Ngọc Tú thấy, việc này có thể thực hiện được.
Đây là một biện pháp quang minh chính đại tích cóp tiền.
Trạm thu mua thu trứng gà, quả to là ba phần năm, quả nhỏ là ba phần.
Cô có thể mua quả to.
Gần 150 quả trứng, có thể bán năm đồng tiền. Nhưng nếu từ bên kia mua sẽ phải mất gần một trăm đồng tiền......
Thích Ngọc Tú cơ hồ đem cả tay chân cùng sử dụng, đến khi trán đầy mồ hôi mới tính được rõ ràng. Nhưng sau khi tính toán đại khái, cô lại cảm thấy cách này không ổn.
Một túi mua về mất một trăm đồng Nhưng bán ra lại chỉ được có năm đồng, không hợp lý chút nào.
Bột mì Phú Cường là một mao bảy, nếu là tính lên...... Ôi? Cũng là bảy tám khối? Thích Ngọc Tú cảm thấy đầu óc loạn lên ong ong, lúc này cô vô cùng mong muốn, năm nay mùa đông ở nhà, bất luận như thế nào cô cũng phải chú tâm học tập. Bằng không đầu của cô chẳng khác gì cục đá cả, nghĩ gì cũng không nghĩ ra, tính toán cũng không được chuẩn. Không chỉ có cổ học, kể cả bọn trẻ cũng cần phải học. Khương Việt nói đúng, người ta thật đúng là không thể không học tập! Như hiện tại, cô cảm thấy đầu óc của mình không thể sử dụng được. Một đêm này, Thích Ngọc Tú hầu như không thể ngủ được, trong đầu cô đều là những chuỗi số một thêm một, cây ngũ gia bì tám, bốn thêm ba...... Số học ở trong đầu chuyển động đến lợi hại. Cho đến sáng sớm hôm sau, cô cảm thấy dường như tóc mình cũng đã dựng thẳng lên hết rồi.
Sáng sớm rời giường, câu đầu tiên cô nói chính là: “Bảo Sơn, Bảo Châu, Bảo Nhạc. Mấy đứa các con nhất định phải đi học và học thật chăm chỉ nghe chưa?"
Mấy đứa trẻ không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng cũng chẳng sao, bởi vì mẹ không giải thích gì đã đi nấu cơm rồi.
Tiểu Bảo Châu ghé vào bên người anh trai, nhỏ giọng nói: “Em cảm thấy chắc là mẹ đã gặp khó khăn trong việc tính toán rồi. "
Tiểu Bảo Sơn thầm gật đầu.
Nếu không phải tính không được rõ ràng lắm, như thế nào sáng sớm ra lại không vui đây.
Mấy đứa trẻ thật lòng lo lắng cho mẹ của chúng, nhưng mà món ăn sáng hôm nay là cháo cùng trứng gà luộc đó!
Mấy đứa thích nhất bữa sáng ăn những món này.
Mấy món này còn ngon hơn cả đồ ăn tết nữa. Tuy rằng rất muốn buồn bã cùng mẹ, nhưng được ăn ngon như vậy, liền một chút cũng không thể buồn bã được.
Chỉ cần có thể ăn cơm, bọn nhỏ hiển nhiên là rất vui vẻ.
Một chút cũng không ưu sầu!
Ngày hôm qua khoai lang bán không tồi, hôm nay Thích Ngọc Tú đã mang nhiều một ít, cũng may cô sức lực lớn, nếu là người bình thường thì khiêng không được đâu.
Chưa nói đến cân nặng của chúng, chỉ nói đến hai tiếng rưỡi gần ba tiếng đi đường núi, cũng đã vô cùng khó khăn rồi.
Hôm nay thời tiết có chút lạnh, khoai lang nướng bán vô cùng chạy, cho nên rất nhanh đã không còn gì để bán.
Thích Ngọc Tú biết mình không phải người thời đại này, cho nên cũng không cùng người thời đại này nói chuyện quá nhiều, thu sạp xong đã vội vàng mang mấy đứa con đi cửa hàng bán lương thực và dầu. Tuy nói là cửa hàng bán lương thực và dầu, nhưng ở đây cũng có bán trứng gà. Thích Ngọc Tú mua một lúc 40 cân trứng gà.
Đối phương là lần đầu tiên gặp được khách hàng mua nhiều như vậy, họ còn cho rằng Thích Ngọc Tú muốn bán trứng luộc trong nước trà, vì vậy đã giảm giá cho cô một chút. Thích Ngọc Tú chỉ cần trả bốn đồng hai đã mua được, không nghĩ tới còn có loại chuyện tốt này.
1025 chữ