Chương 119: Chương 119
Bên kia cũng phải chỉ có một mình Thích Ngọc Tú bán khoai lang nướng.
Hiện tại du khách nhiều, cạnh tranh sẽ ít, nếu du khách dần dần ít thì thu nhập của bọn họ cũng ít đi, sẽ xuất hiện tranh giành khách của nhau. Điều này không hề tốt cho người ở nơi khác đến như mẹ con nhà họ.
Tiểu Bảo Châu không phải thực hiểu, nhưng lại giống như có chút hiểu.
"Kia......"
Thích Ngọc Tú đột nhiên đánh gãy lời cô bé nói: “Bảo Châu, con đừng nhúc nhích"
Tiểu Bảo Châu: “Hả?"
Cô bé thành thật đứng lại, mê man nhìn mẹ.
Thích Ngọc Tú đứng ở bên người cô nhóc, nói: “Quần của con ngắn quá rồi.
Tiểu Bảo Châu gật đầu nhìn xuống, ôi trời, thật sự ngắn quá rồi.
Quần ngắn đến nỗi lộ ra cả mắt cá chân.
Thích Ngọc Tú lập tức nói: “Bảo Sơn, con đứng lên nào, mẹ xem một chút"
Bảo Sơn lau mũi một cái, nói: “Quần con không ngắn"
Thích Ngọc Tú: “Con đứng lên mẹ nhìn xem.
Tiểu Bảo Sơn ngượng ngùng xoắn xít đứng lên, nói: “Con còn có thể mặc..."
Quần bông của hai đứa đều ngắn cả rồi.
Lại nói, bọn chúng đúng là đã cao lớn từ lâu rồi.
Mùa hè chúng mặc quần áo mỏng, đến lúc lạnh mới lấy quần bông ra mặc. Năm trước vẫn còn mặc vừa mà năm nay đã ngắn mất rồi.
Hơn nữa, từ khi Bảo Châu bắt đầu đổi đồ vật, đến bây giờ mới được hơn một tháng rưỡi. Chính vì mười ngày qua bọn họ buôn bán, cho nên mấy ngày này vẫn luôn được ăn ngon, mấy đứa bé nhìn bằng mắt thường cũng thấy được đã mập lên chút ít, không lẽ cả chiều cao cũng tăng theo sao?
Thích Ngọc Tú cúi đầu khoa tay múa chân một chút, nói: “Quần áo này đã chật cả rồi.
Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu đều nhỏ giọng nhắc lại: “Vẫn còn mặc được ạ, Thích Ngọc Tú lắc đầu: “Còn mặc làm sao được nữa? Quần bông này các con đã mặc được ba năm rồi, đây là năm thứ tư đấy"
Cô tính tiền trong tay, nói: “Mẹ mua cho mấy đứa đồ mới đi Hai đứa bé đều mở to hai mắt, Thích Ngọc Tú cười nói: “Đôi mắt mở to như vậy làm gì? Mắt hai đứa là mắt trâu hay sao?"
Tiểu Bảo Châu: “Chính là tiền..."
Thích Ngọc Tú: “Mẹ có tiền, dù sao trong tay chúng ta cũng không cần giữ lại nhiều tiền như vậy, vừa lúc mua chút bông"
Tiểu Bảo Châu: “Nhưng mà nếu chúng ta mặc quần áo mới, người khác hỏi biết nói làm sao?"
Tuy rằng rất nhỏ, nhưng bọn trẻ cũng biết quá gây chú ý sẽ không tốt.
“Không quan hệ, cũng không thể vì người khác nói mà không mặc quần áo. Nếu mặc quần áo ngắn sẽ bị lạnh đó, mấy đứa hiểu không hả?"
Thích Ngọc Tú bởi vì con cái hiểu chuyện mà cảm thấy trong lòng ấm áp, nhưng lại đau lòng không thôi.
Cô nói: “Các con yên tâm, hết thảy đã có mẹ. Để mẹ nghĩ cách.
Tiểu Bảo Châu gật gật đầu, bím tóc trên đầu như muốn sập xuống.
Thích Ngọc Tú cười, nói: “Chúng ta có thể dùng vải cũ, nhưng là dùng bông mới, bông mới ấm áp"
Tiểu Bảo Châu trợn to mắt.
Thích Ngọc Tú: “Cho hai đứa các con làm hai bộ áo bông quần bông giống nhau như đúc, như vậy người khác sẽ nghĩ là một bộ"
Hai mắt của Tiểu Bảo Châu mở lớn hơn nữa.
Cô bé lần đầu tiên phát hiện, hoá ra mẹ mình rất thông minh, đã vậy lại nhiều mưu kế.
Tiểu Bảo Châu: “Như vậy..."
Tiểu Bảo Sơn vội vàng nói: “Đem cái cũ sửa lại, con có thể mặc!"
Thích Ngọc Tú nhìn đứa nhỏ này, nó chính là quá hiểu chuyện, cô cười nói: “Không được, cả nhà chúng ta đều mặc đồ mới, ấm áp thì mới không sinh bệnh. Nếu bị bệnh là mất rất nhiều tiền đấy.
Cô ý vị thâm trường nói cho con trai: “Tiền bên kia chúng ta không thể giữ lại nhiều, nhỡ đâu có một ngày chúng ta không qua được nữa, tiền không phải sẽ biến thành giấy vụn hay sao? Cho nên chúng ta phải tranh thủ mua nhiều đồ vật"
Lời vừa nói ra, hai đứa trẻ đã hiểu rõ ràng.
Bọn họ thực sự không nghĩ tới có một ngày mình không thể đi qua kia nữa.
Nhưng mà mẹ nói như vậy, nghe rất có đạo lý.
Tiểu Bảo Sơn cùng Tiểu Bảo Châu liếc nhìn nhau, gật đầu nói: “Vậy mua nhiều lương thực một chút"
Thích Ngọc Tú phụt một tiếng bật cười, nói: “Chuyện này mẹ biết rồi, với các con, ăn vĩnh viễn là vị trí số một"
Hai đứa bé đều rất nghiêm túc, kiên định gật đầu.
Không bị đói bụng là quan trọng nhất.
Mấy ngày này, Thích Ngọc Tú quả thực rất bận, có điều cũng thật may mắn. Nhà cô ở tại vị trí lưng chừng núi, chung quanh dân cư thưa thớt.
Ngày thường cảm thấy rất cô đơn, nhưng lúc này không khỏi cảm thấy như hiện tại mới là tốt nhất, so với ở trong thôn thời thời khắc khắc đều có người chằm chằm nhất cử nhất động, bây giờ không phải tốt hơn rất nhiều sao, muốn làm gì thì làm cái đó, cũng không sợ bị người khác bắt gặp. Thích Ngọc Tú trong thâm tâm cảm khái, đúng là từ khi chuyển tới nơi này, bọn họ mới có cơ hội tiếp tục kế sinh nhai của cả gia đình, mà không lo sợ bị người khác phát hiện. Đương nhiên, một nguyên nhân khác khiến không ai có tinh thần chú ý đến bọn họ, là vì mùa đông chuẩn bị đến rồi, thời gian này người người nhà nhà đều thực vội vàng.
Nhà ai cũng không ngoại lệ.
1001 chữ