Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 120: Chương 120

Chương 120: Chương 120


Thích Ngọc Tú vội vàng kiếm tiền, cũng hiểu được rốt cuộc đã đến lúc dùng tới đồ vật dự trữ sẵn cho mùa đông, sau mấy ngày bán khoai lang nướng, Thích Ngọc Tú cũng thăm dò ra quy luật, hiểu được mỗi sáng không cần dậy đặc biệt sớm, vì vậy, buổi sáng mọi ngày, vừa tỉnh dậy chuyện đầu tiên cô làm chính là lên núi nhặt củi. Mùa đông nào cũng cần rất nhiều củi.
Sau đó Thích Ngọc Tú mới có thể an tâm mang theo ba đứa nhỏ trong nhà xuống chân núi bắt đầu một ngày buôn bán.
Không thể không nói, so với núi lớn nhiều người lại khó đi lại, đôi khi Thích Ngọc Tú cũng sẽ đến núi nhỏ bên kia đào chút rau dại, lúc sau mới bắt đầu đi xuống núi. Tóm lại, mỗi ngày đều mệt đến nỗi thân mình vừa đặt xuống giường liền ngủ mất. Theo lý thuyết, Thích Ngọc Tú không nên mang theo bọn nhỏ ra ngoài, cô cũng không phải chưa từng nghĩ tới các biện pháp khác, ban đầu dự định để cho Tiểu Bảo Châu cùng cô lên núi, sau đó một mình cô xuống núi tiếp tục làm việc, thương lượng tốt thời gian, để Tiểu Bảo Châu ở lại bên kia chờ mẹ, nhưng rốt cuộc vẫn không thể. Nói đến cùng, Thích Ngọc Tú vẫn có chút thấp thỏm và lo sợ.
Như vậy vượt qua lẽ thường tình, Thích Ngọc Tú căn bản không dám cùng ba đứa nhỏ nhà mình tách ra quá lâu. Không phải cô sợ bọn nhỏ ở nhà có chuyện gì, mà là sợ lỡ như chính mình xui xẻo gặp chuyện, không thể quay về, đến lúc đó ba đứa nhỏ còn có thể dựa dẫm vào ai đây. Nhưng nếu bọn họ luôn luôn ở bên nhau, dù thật sự có gặp chuyện gì bất trắc, cũng có cô ở đó chống đỡ. Đây đương nhiên là ý tưởng thuần phác nhất của một người mẹ.
Có điều mấy ngày này trong cô đã sớm hình thành một thói quen, lá gan của Thích Ngọc Tú lại càng lớn thêm một chút, đã bỏ đi suy nghĩ cân nhắc nên để đám nhóc ở nhà. Cô thật sự không thể cùng bọn nhỏ tách ra, nhưng để ba đứa nhỏ mỗi ngày đều phải cùng cô trèo đèo lội suối, Thích Ngọc tú nghĩ thôi đã thấy đau lòng.
Rốt cuộc mùa đông cũng tới, tiết trời càng ngày càng lạnh.
Hơn nữa, đứa con thứ ba Tiểu Bảo Nhạc của cô thân thể quá yếu, bé con có thể kiên trì lâu như vậy, đã khiến cô cùng kinh ngạc.
Nhưng kỳ thật, mấy đứa nhóc cũng thực thích cùng mẹ mỗi ngày xuống núi, mỗi ngày đều có cơ hội nhìn đến những thứ mới lạ, cũng tiếp thu thêm được không ít kiến thức mới, mấy ngày này thật sự đánh sâu vào tâm trí bọn nhóc, thật sự là một khối lượng kiến thức vô cùng lớn.
Tuy rằng đi đường rất mệt, nhưng trước kia không phải mỗi ngày bọn họ đều phải lên núi đào trái cây, lượm quả khô sao, như hiện tại sao có thể mệt hơn ngày trước được?
Việc này khẳng định không thể nào xảy ra được.
Hiện tại không cần đào quả khô, mỗi ngày chỉ cần đi theo mẹ xuống núi, kỳ thật vẫn còn nhẹ nhàng lắm. Mỗi ngày ba đứa nhỏ đều ngoan ngoãn đi phía sau Thích Ngọc Tú, âm thanh trẻ con mềm mại tươi sáng vang khắp đường đi, thật sự khiến Thích Ngọc vì thế mà sinh sôi ra cảm giác phấn khởi, tràn đầy niềm tin vào tương lai.
“Chị Thích, công việc buôn bán dạo này thế nào rồi?” Thích Ngọc Tú nghiêng đầu, nhìn thấy người đến là Khương Lãng. Thanh âm thanh thúy của Tiểu Bảo Sơn cùng Tiểu Bảo Châu vang vọng: “Anh Khương"
Tiểu Bảo Nhạc không thể nào nhận ra Khương Lãng, nhưng anh chị bên cạnh đều gọi như thế, bé lập tức như con sóc nhỏ chạy tới, mềm mại gọi người. Khương Lãng cười sờ sờ đầu nhỏ của bé, nói: “Vẫn tốt chứ?"
Thích Ngọc Tú nhanh nhẹn nói: “Vẫn tốt, công việc buôn bán mỗi ngày của tôi đều không tồi.
Không phải cậu vẫn đang học đại học trên thành phố à?"
Khương Lãng trực tiếp nói: “Cuối tuần được nghỉ, tôi không yên tâm nên đến đây nhìn qua một chút. Đúng rồi, tôi có mang theo cơm trưa cho mọi người đây” Hắn nói: “Tôi mua loại bánh nướng hoa cúc này ở thành phố đấy, ăn rất ngon” Tuy rằng không cùng Thích Ngọc Tú tiếp xúc nhiều lắm, nhưng Khương Lãng đối với sức ăn của cô vẫn biết rõ, vì vậy, hắn trực tiếp mua 30 ổ bánh nướng, dù sao.... Ăn không hết vẫn có thể mang về nhà tiếp tục ăn, làm thức ăn khuya, cho nên Khương Lãng không cảm thấy như vậy chính là đang lãng phí thức ăn.
“Mọi người vẫn chưa ăn cơm trưa đúng không?"
“Vẫn chưa ăn. Thích Ngọc Tú chịu ân huệ của bọn họ, có chút ngượng ngùng trả lời. Có điều Khương Lãng là người hào phóng lại tốt bụng, cũng không muốn để bọn họ nghĩ nhiều.
Tuy rằng hiện tại là giữa trưa, nhưng người đến người đi vẫn rất nhiều, Khương Lãng tò mò hỏi: “Chị hẳn phải trữ nhiều khoai lang lắm nhỉ?"
Thích Ngọc Tú gật đầu: “Còn có thể làm gì khác đâu? Nhà tôi cũng không có nhiều, tôi ở bên này tìm một hồi, chỉ thấy có mình siêu thị là có bán, mấu chốt là siêu thị cũng bán số lượng rất ít, hơn nữa giá cả tựa hồ cũng không dễ chịu.
1086 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất