Chương 126: Chương 126
Thích Ngọc Tú đang hì hục nhóm lửa, Tiểu Bảo Châu ngồi ở băng ghế trước nhà, ưu sầu chíu chặt lông mày, phiền muộn nói: “Có khi nào ngày mai chú Hai lại đến nữa không vậy?"
Thích Ngọc Tú nghe vậy liền lắc đầu đáp: “Sẽ không, mẹ là một quả phụ, hắn ta sao có thể không biết xấu hổ buổi sáng lại vác mặt tới cửa?"
Cô cúi đầu nghiêm túc nói: “Không cần để ý đến chú ấy, các con nếu không có việc gì thì đến suối nước nóng lấy nước về rửa mặt đi, hôm nay mẹ sẽ không nấu nước đâu."
Tiểu Bảo Sơn lập tức đứng lên, nói: “Con đi liền đây"
Bảo Châu nhanh nhảu nói với theo: “Em đi cùng anh Bảo Nhạc cũng muốn đi theo, có điều nó vừa ra đến cửa đã bị hai anh chị chặn lại.
Bé con đương nhiên không có phúc lợi đi cùng, Tiểu Bảo Nhạc đau thương nói: “Con ở đây giúp đỡ mẹ."
Thích Ngọc Tú cười: “Được"
Cô ôm bé con vào lòng, chọc chọc bụng nhỏ của bé, thỏa mãn nói: “Anh chị đi lấy nước về để con tắm đấy"
Tiểu Bảo Nhạc lắc đầu: “Nhưng mà Bảo Nhạc không muốn tắm rửa.
Đứa bé này, trước nay mặc kệ dơ bẩn thế nào, cũng không hề thích tắm, mỗi lần đều dùng sức lực bé như con muỗi để chống cự.
Thích Ngọc Tú: “Nếu con cứ tiếp tục bẩn như vậy, mẹ sẽ không mua quần áo mới cho con.
Tiểu Bảo Nhạc lập tức đổi ý: “Con muốn tắm sạch sẽ.
Đứa bé trộm kéo ra quần bông nhỏ, nhìn đến những cái lỗ bé tí do bé nghịch phá mà ra, tức khắc kiên định ngẩng đầu nói: “Tắm rửa, muốn mua cái mới.
Thích Ngọc Tú không nhịn được mà bật cười.....
Cùng lúc này, hai đứa nhóc Tiểu Bảo Châu cùng Tiểu Bảo Sơn được cử đi lấy nước cũng không an phận ngoan ngoãn, cả hai cởi tất cởi giày, đem chân nhỏ ngâm vào suối nước nóng, Tiểu Bảo Châu thoải mái lắc lư thân mình, vẻ mặt thỏa mãn nói: “Ngâm chân thật thoải mái quá đi.” Tiểu Bảo Sơn kiêu ngạo nói: “Ba phát hiện nơi này trước, ba là người lợi hại nhất. Tiểu Bảo Châu nhanh nhẹn gật đầu, ừ một tiếng thật mạnh, cảm thấy chưa đủ còn bổ sung: “Ba lợi hại nhất"
Cô bé nhẹ nhàng dựa vào vai Bảo Sơn, vui vẻ nói: “Nếu ba biết chúng ta hiện tại mỗi ngày đều được ăn no, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ.
Tiểu Bảo Sơn nghiêm túc đáp: “Nói không chừng, hết thảy là do ba ở trên trời phù hộ chúng ta đó!"
Tiểu Bảo Châu lập tức mở to đôi mắt, bím tóc đung đưa qua lại, mắt vẫn gắt gao nhìn chằm chằm anh trai Bảo Sơn của mình.
Bảo Sơn: “Em nghĩ lại xem, rất hợp lý có phải hay không?"
Nhóc giống như một ông cụ non, nghiêm túc nói: “Nhất định là do ba sợ chúng ta quá vất vả, mới đến giúp chúng ta"
Tiểu Bảo Châu chợt bừng tỉnh đại ngộ, cô nhóc a một tiếng, nói: Nhất định là như thế rồi.
Bảo Sơn nắm lấy tay nhỏ của Tiểu Bảo Châu, nói: “Tay em lạnh hết cả rồi này.
Nhóc cũng rất thông minh, tiếp tục nói: “Đặt ở trong nước một lát liền ấm.
Hai đứa nhỏ ngâm chân dưới nước, rồi lại khom lưng, đem cả hai tay nhỏ cũng đặt dưới nước, hơi nước ấm áp tỏa ra khiến cả người khoan khái, cực kỳ dễ chịu. Tiểu Bảo Châu cười ha ha ha, cảm thán: “Ấm quá đi"
Bảo Sơn cũng gật đầu: “Thời điểm trời trở lạnh, ngâm tay ngâm chân trong nước ấm là thoải mái nhất"
Hai đứa nhỏ ở chỗ này trộm đùa nghịch một lát, đột nhiên, Tiểu Bảo Châu ngẩng đầu, ngập ngừng cắn khóe miệng, bím tóc cũng ỉu xìu đi vài phần, cô nhóc thật cẩn thận hỏi: “Anh, chân chúng ta hiện tại ướt thế này, lát nữa làm sao mang giày được đây?"
Tiểu Bảo Sơn: “......"
Nam tử hán gặp trường hợp này cũng không có biện pháp. Tiểu Bảo Châu buồn phiền dẩu môi: “Anh cũng không biết chứ gì."
Tiểu Bảo Sơn nhanh chóng ưỡn ngực, nhóc lớn hơn em gái, sao có thể việc gì cũng không biết được chú?
Nhóc không phải là một đứa ngốc đâu.
Tiểu Bảo Sơn dùng hết sức thúc giục não bộ, nghĩ một hồi, sức cùng lực kiệt mới hào hứng nói: “Chúng ta có thể dùng tất lau khô chân, sau đó để chân trần mang giày về” Tiểu Bảo Châu: “Cách này.... Không có tất, chân trần mang giày sao có thể sạch được?"
Bảo Sơn nghiêm trang nói: “Không phải hôm nay chúng ta nhất định sẽ tắm rửa sao, bởi vì chúng ta đã có quần nhỏ mới rồi"
Tiểu Bảo Châu: “Nói cũng rất hợp lý"
Cô nhóc vô cùng vui vẻ, phấn khởi nói: “Em có quần áo mới rồi.
Bảo Sơn: “Đúng vậy, mẹ mua rất nhiều quần áo.” Nhóc không nhịn được mà lo lắng: “Lỡ như tiêu hết tiền thì phải làm sao bây giờ?"
Tiểu Bảo Châu lập tức xua xua tay, mẹ nhất định sẽ không để nhà bọn họ lâm vào hoàn cảnh đó.
Tiểu Bảo Châu nhỏ giọng nói: “Mùa đông khắc nghiệt như vậy, mẹ lo lắng chúng ta có mệnh hệ gì, đến lúc đó tiền không phải chỉ như một đống giấy vụn thôi ư?
Tiểu Bảo Sơn gật đầu, nói: “Hình như là như vậy"
Bảo Châu nhướn lông mày: “Chính là như vậy” Bảo Sơn lập tức thuận theo em gái: “Phải, chính là như vậy"
1002 chữ