Chương 125: Chương 125
“Lần trước chị sang hỏi tôi mua nến, tôi đã nhập hàng mới về rồi. Chị qua nhìn xem muốn lấy nhiều hay ít"
Thích Ngọc Tú: “Nhiều hay ít tôi đều muốn lấy Chủ tiệm tạp hóa nhỏ:
Hắn nói: “Không vấn đề gì, chị trước tiên cứ đi theo tôi, nhìn kỹ rồi hẵng nói."
Kỳ thật cửa hàng hắn không bán loại hàng hóa này, nhưng Thích Ngọc Tú đã qua hỏi tận hai lần, nghĩ kỹ lại Thích Ngọc Tú cũng xem như là “Khách hàng lớn” của cửa hàng, vừa lúc có việc lên thành phố mua hàng, tiện thể cũng ghé chợ hàng sỉ nhập hai rương về. Bán xong rồi, thời điểm ngẫu nhiên cúp điện có thể lấy ra dùng một chút, không phải chính là tiện cả đôi đường sao.
Lại nói, các gia đình nhà có tang cũng dùng được loại nến này.
Hắn tiếp tục nói: “Tôi nhập về hai loại, một loại kiểu dáng thô một chút, một loại nhỏ hơn, tinh tế hơn."
Thích Ngọc Tú kiên định: “Tôi đều lấy cả.
Chủ tiệm tạp hóa: “... Chị đúng thật là người không nói hai lời, được rồi, tôi cũng không muốn tranh với chị, một rương nhiều hơn năm khối. Chị xem có được không?"
Thích Ngọc Tú: “Được được.
Sau này cô cứ ở bên này mà mua hàng hóa các loại đi, giá cả thật sự siêu hợp lí.
Thích Ngọc Tú hiểu được người dân nơi đây chủ yếu dùng “Điện”, giả sử ngày nào đó cúp điện, hoặc trời chập tối, bọn họ vẫn còn đèn pin.
Gia đình cô thì đừng nói tới dầu hỏa, ngay cả dùng nến cũng áp dụng chính sách tiết kiệm, mỗi lần chỉ dùng một cây nến nhỏ.
Cho nên Thích Ngọc Tú cũng biết chủ quán không nói dối, cậu ta thật sự giúp cô mua nến về. Thích Ngọc Tú luôn miệng nói cảm ơn, lát sau mới mang theo túi lớn túi nhỏ hàng hóa, dẫn theo bọn trẻ về nhà, dọc theo đường đi, cô rảnh rỗi tính toán tổng thu hoạch chuyến này, trong lòng không nhịn được vui mừng khôn xiết.
Tiểu Bảo Châu: “Mẹ, hôm nay chúng ta mua thật nhiều thứ Thích Ngọc Tú gật đầu: “Phải, có điều những đồ vật này đều rất cần thiết.
Hôm nay cô đã tiêu rất nhiều tiền, dù nhìn giá tiền nhưng Thích Ngọc Tú vẫn duy trì trạng thái cao hứng, cô cảm thấy tiền tiêu rất đáng giá. Mặt trời đã xuống núi, người một nhà men theo phương hướng cũ mà đi.
Thích Ngọc Tú nói: “Sáng mai cũng ta không cần ra ngoài làm việc nữa.
Tiểu Bảo Sơn nôn nóng hỏi: “Vì sao ạ?"
Nhóc đối với việc làm ăn buôn bán của cả nhà rất sốt ruột.
Thích Ngọc Tú cười: “Ngày mai mẹ muốn đi công xã một chuyến, mang trứng gà trong nhà chúng ta đến đó bán. Hơn nữa, mẹ muốn mang cho cậu lớn của con ít đồ. Trở về còn phải tìm người trong thôn tới giúp đỡ tu sửa phòng ở một chút, mặc kệ khó khăn cỡ nào, chúng ta cũng không thể sống trong tình cảnh mùa đông bên ngoài tuyết rơi, trong phòng thì ẩm ướt lạnh buốt được. Con xem, thật sự không ít chuyện cần lo. Chúng ta cũng không thể vì muốn kiếm tiền, liền mặc kệ những chuyện này được."
Mỗi một năm, gần như toàn bộ gia đình chung quanh đều phải tu sửa phòng ở hai lần, nhà Thích Ngọc Tú đương nhiên không phải ngoại lệ.
Nếu cứ tiếp tục tham công tiếc việc, khi mùa đông thật sự tới, cả nhà họ đều phải chịu tội cho mà xem.
Tiểu Bảo Sơn cùng Tiểu Bảo Châu nhất trí gật đầu, cảm thấy lời mẹ nói rất có đạo lý.
Thích Ngọc Tú cũng bật cười, khi cả nhà ra khỏi sơn động về tới nhà, trời đã tối hẳn, Thích Ngọc Tú dẫn theo bọn nhỏ cẩn thận men theo đường núi, từ xa bất chợt nhìn thấy trước cửa nhà mình có một bóng người, cô dừng bước, không nhúc nhích, bất động chắn trước mặt bọn nhóc.
Cả gia đình đứng ở góc khuất trên đường nhỏ, nhìn thấy người nọ lẩm bẩm gì đó, lát sau dậm dậm chân bỏ đi mất.
Tiểu Bảo Châu dẩu miệng nhỏ, nói: “Là chú hai"
Thích Ngọc Tú nhíu mày: “Không biết hắn đến đây có ý đồ gì?"
Tiểu Bảo Sơn: “Chồn cáo tới chúc tết gà, đương nhiên không có ý tốt"
Thích Ngọc Tú trộm trợn trắng mắt, cũng không biểu hiện gì ở trước mặt bọn nhóc, ngược lại nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Đi thôi, chúng ta về nhà"
Có điều bởi vì lúc nãy thiếu chút nữa đụng mặt Điền Nhị, Thích Ngọc Tú vừa vào cửa đã nhanh nhẹn đem hàng hóa vừa mua chuyển vào kho.
Những thứ này thật sự không thể đặt ở bên ngoài, bằng không ai biết được ngộ nhỡ thu hút chó mèo từ đâu đến thì nguy to.
Thích Ngọc Tú: “Buổi tối chúng ta ăn bánh bao được không?"
Tiểu Bảo Châu thực sự kinh ngạc, cô nhóc không mấy chắc chắn, vội hỏi lại: “Mẹ, buổi tối chúng ta cũng ăn thức ăn ngon như vậy à?"
Thích Ngọc Tú nhéo miệng cô nhóc, nói: “Con không muốn ăn chứ gì?"
Tiểu Bảo Châu thoải mái hào sảng nói: “Con muốn ăn!"
Thích Ngọc Tú nở nụ cười, ngày hôm qua cô nhìn thấy con gái nhỏ nhà mình nhìn chằm chằm người khác ăn bánh bao, nếu không phải hôm nay Khương Lãng mang theo bánh nướng tới, giữa trưa bọn họ sẽ mua bánh bao ăn rồi. Nếu giữa trưa không thể ăn, vậy thì buổi tối Thích Ngọc Tú sẽ tự mình vào bếp làm bánh.
Dù sao, để sáng mai hâm nóng lại ăn cũng rất tiện lợi.
1000 chữ