Chương 42: Giúp đỡ 2
Bảo Sơn giữ chặt tay Bảo Châu.
Nhưng Bảo Châu lại nhìn Khương Việt, cô nhóc nghĩ nghĩ, rồi gật mạnh đầu, thanh âm thanh thúy vang lên: “Được.”
Cô nhóc quay đầu, nhìn về phía Bảo Sơn, nói: “Anh, em tin tưởng chị ấy.”
Khương Việt bật cười, quả thực là có cốt khí: “Buổi chiều hôm nay, đúng 3 giờ rưỡi, cứ quyết định như vậy đi nha?”
Bảo Châu chớp mắt, gật đầu: “Được.”
Khương Việt vội vàng đi, trước khi đi không quên ngoái đầu tạm biệt: “Hiện tại chị phải chạy nhanh xuống núi, 3 giờ rưỡi phải có mặt rồi, phải chạy thật là nhanh....”
Bảo Sơn cùng Bảo Châu kín đáo nhìn nhau một cái, Bảo Châu đột nhiên gọi với theo Khương Việt, thực chân thành dặn dò nói: “Chị, trên đường đi phải cẩn thận.”
Khương Việt nháy mắt cảm thấy ruột gan bỗng chốc mềm xèo như bông, hốc mắt cô hồng hồng, nói: “Yên tâm, đường đi trên núi chị tương đối quen thuộc. Chúng ta hẹn buổi chiều lại gặp.”
Khương Việt đi thật nhanh, xác thực là bộ dáng quen thuộc đi đường núi, Bảo Sơn nhìn bóng dáng cô, nói: “Chúng ta thật sự cùng chị ấy trao đổi hay sao?”
Bảo Châu kiên định dứt khoát nói: “Phải đổi!”
Cô nhóc không biết hiện tại là muốn thuyết phục anh trai, hay là muốn thuyết phục chính mình, khuôn mặt hơi ngước lên cao nói: “Em cảm thấy chị ấy rất nhiệt tình, nếu thật sự là người xấu, hai người chúng ta có cái gì đáng giá để chiếm đoạt? Vừa thấy liền biết chúng ta so với chị ấy nghèo hơn quá nhiều rồi.”
Cô nhóc xòe tay nhỏ ra đếm kỹ: “Quần áo của chị ấy rất mới, vẻ ngoài rất xinh đẹp, đến một cái mụn vá cũng không có. Da dẻ thì trắng như tuyết, vừa nhìn liền biết là có tiền mua kem bảo vệ cơ thể, tóc đen nhánh được chải chuốt gọn ghẽ, anh nhìn em xem, đầu tóc như tổ quạ này. Chị ấy thoạt nhìn còn béo hơn người trong thôn Đông Mai. Hai chị em bọn họ hẳn là con cái trong gia đình gia thế tai to mặt lớn... A, không biết dùng từ này có đúng hay không? Dù sao chính là béo! Nhà bọn họ có điều kiện tốt như thế, khẳng định sẽ không ham chút đồ vật nhỏ của chúng ta đâu. Chình vì vậy, em cảm thấy hai chúng ta có thể thử trao đổi một lần xem.”
Quân sư nhỏ nhấp miệng tiếp tục: “Hơn nữa, chúng ta cũng không cần tiền của bọn họ, đương nhiên không phải hành vi đầu cơ trục lợi, chúng ta cùng bọn họ chính là đang giúp đỡ lẫn nhau thôi.”
Bảo Sơn nghe em gái nói xong, không thể không cảm thán: “Em nói cũng rất có đạo lý.”
Bảo Châu cười hì hì: “Em rất thông minh nha, anh hai, nếu chị ấy nói nấm hương tím tương đối quý, mẹ chị ấy rất thích nấm tím, vậy thì chúng ta chuẩn bị thật nhiều nấm tím cho người ta đi? Dù sao chúng ta cũng không nhất định phải ăn nấm tím, những loại nấm khác cũng ăn rất là ngon.”
Bảo Sơn giơ ngón tay cái lên: “Em thật sự rất thông minh, nhưng mà, từ đây đến 3 giờ rưỡi không còn bao nhiêu thời gian nữa? Chúng ta không có đồng hồ.”
Bảo Châu mềm mại trả lời: “Không thành vấn đề, nguyên cả buổi trưa chúng ta đều sẽ ở đây.”
“Không sai!”
Em gái nhóc tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng các bé trai, bé gái trong thôn so ra đều kém hơn cô bé, nhất là ở phương diện sử dụng trí óc.
Hai người điều khích lệ lẫn nhau, nhưng thật ra cũng không ở bên này trì hoãn quá lâu, ngược lại nhanh chóng trở về, hai sọt nấm tự nhiên cũng không cần mang về. Bên này không có ai qua lại, chỉ cần hai người buổi chiều bọn họ khẳng định có thể nhặt được một sọt, cố lên nào!
Hai đứa nhóc cơ trí đi theo hướng ngược lại quay về nhà, mà Khương Việt đồng dạng trên đường về nhà cũng đang trộm lau nước mắt.
Cô cảm khái: “Trên đời này thế mà thật sự tồn tại những đứa bé nghèo khổ đến như vậy.”
Sự kiện ngoài ý muốn của mấy ngày trước đã nói lên tất cả, em trai vốn muốn tới đây thăm cô, ngoài ý muốn ở trên núi gặp được hai đứa bé, theo lời nói của em trai cô thì chính là: “Nghèo đói đến không thể tưởng tượng được nổi, cơ thể gầy gò ốm yếu, gió thổi qua liền bay, cả người cơ hồ không khác gì một bộ xương khô.” Lúc ấy Khương Việt thật sự không hoàn toàn tin tưởng lời nói của em trai mình.
Hiện tại đất nước đang phát triển, cuộc sống người nông dân cũng không quá kém, cô có thuê một căn nhà trọ ở trong thôn, nhưng những đứa bé trong thôn, cùng đám trẻ trong thành cũng không khác biệt lắm. Căn bản khi em trai biết được tình huống này, vốn thực kiên trì muốn đuổi theo, nhưng vừa lúc trời mưa to, đuổi đến chập tối cũng không còn biện pháp nào nữa, chỉ có thể đem chuyện này giao lại cho cô chị gái này của hắn thôi.
Khương Việt kỳ thật không mấy tin tưởng thật sự có người nghèo đến như vậy, nhưng Khương Lãng trước giờ vốn không phải con người hay ba hoa chích chòe, nói không thành có.
Cho nên mấy ngày liên tục cô đều đi lên núi, chẳng qua vẫn không gặp được những đứa bé như lời em trai cô đã nói, lửa giận một ngày so với một ngày lại càng dâng cao hơn, cô đầy bụng hoài nghi Khương Lãng cùng Trần Khả Ngôn, xem có phải hai tên nhãi ranh đó cố ý đem cô ra làm trò đùa hay không.