Chương 43: Giúp đỡ 3
Suy xét một hồi, cô dứt khoát quyết định ngày mai sẽ không tới nữa, lần tiếp theo gặp lại Khương Lãng, nhất định phải cho tên nhóc đó cảm thụ đầy đủ hậu quả khi chọc đến cảnh giới cuối cùng của chị gái mình, cho nhóc nếm thử “Nắm đấm của chính nghĩa”.
Nhưng mà, lần này thế mà thật sự gặp được bọn nhóc.
Cô thật sự đã gặp được hai đứa bé gầy trơ xương rồi.
Bọn nhóc cùng với lời miêu tả của Khương Lãng, giống nhau như đúc.
Khương Việt nhìn hai đứa nhỏ, suýt chút nữa thì bật khóc tới nơi, cô thật ra chưa từng thấy qua những đứa nhỏ đáng thương đến vậy, những đứa bé xin ăn trên thành phố so với bọn nhóc còn khá hơn nhiều, cũng có da có thịt hơn. Cô lập tức đau xót tột độ trước tình cảnh hiện tại của bọn nhóc.
Có điều.... Hai đứa bé giống như lời em trai cô nói, không mấy tin tưởng người xa lạ.
Em trai cô chính là bị bọn nhóc bỏ lại như thế, cho nên Khương Việt nhanh chóng quyết định, lập tức trưng ra bộ dạng cầu xin, thuận theo tự nhiên mà phát triển thành: “Chị nhìn trúng nấm của hai em, nấm của các em thật sự đáng quý”. Không phải là một tuồng kịch hoàn hảo hay sao.
Đứa nhỏ có lòng tự trọng không muốn nhận tiền từ người khác, cô liền cùng nó để trao đổi đồ vật, chỉ cần có thể khiến bọn nhóc chiếm được lợi ích, cải thiện một chút tình huống trong nhà, cô cảm thấy công sức bỏ ra quả thực đáng giá.
Gạo và mì so với các món ăn vặt đường phố càng thích hợp hơn, mỗi lần trong thôn tổ chức phát lương thực giúp đỡ người nghèo cùng những người già neo đơn, lựa chọn hàng đầu luôn là gạo và mì gói.
Loại thực phẩm này hữu ích về mọi mặt.
Cô cũng nhìn ra được, bọn nhóc xác thật cũng rất muốn trao đổi lương thực.
Cô xoa xoa mặt, cảm thấy kỹ năng diễn xuất của bản thân quả thật không tồi.
Tuy rằng mới vừa rồi là diễn, nhưng cô cũng không hề nói bừa, so với gạo và mì gói, nấm này quả thật sự đáng giá hơn rất nhiều, mẹ cô biết cô vì thu thập thông tin vẫn luôn ở nông thôn, còn dặn đi dặn lại cô đến chợ tìm mua nấm về cho bà. Nấm ở nông thôn, cũng phải một trăm tám một cân.
Đừng nhìn một cân nấm có thể ăn rất lâu, nhưng mà, tết nhất lễ lạc cả nhà tụ tập quây quần bên nhau, hầm một nồi gà lớn, một cân nấm cũng tìm không ra.
Có điều, mọi người đều muốn ăn nấm, không đoái hoài gì tới thịt gà.
Canh gà hầm nấu nấm, ăn thịt gà còn có thể ngon sao?
Nấm mới thật sự là nguyên liệu quan trọng nhất.
Đặc biệt là nấm tím ăn ngon lại vô cùng đẹp mắt nữa.
Suy nghĩ chạy loạn trong đầu, trong chốc lát bởi vì lòng đồng cảm mà tràn đầy, Khương Việt hai mắt đỏ hoe, nước mắt nóng bỏng đảo quanh trong hốc mắt, chốc lát sau cô lại đắc ý cười, đồng dạng cùng tiếp xúc với bọn nhóc, thế mà đứa nhỏ nghe cô nói liền tin tưởng cô, thấy em trai cô thì liền bỏ chạy.
Việc này đã chứng minh điều gì?
Chứng minh rằng cô rất thân thiện và dễ gần.
Đến một đứa nhỏ cũng biết rồi muốn thân cận với cô, cô đúng là người xuất sắc mà!
Khương Việt chính là một cô gái thơ mộng, ưa thích nhất chính cảnh vật vùng núi đẹp đẽ lại phong tình, thời gian rãnh rỗi thường xuyên lên núi đi dạo một vòng, cho nên thể lực cũng không tệ lắm. Nhưng hiện tại, cô một đường về đến nhà, mệt đến thở không ra hơi.
“Chị Khương, chị đã về rồi à? Em đang nấu cơm đây.”
Khương Việt không phải một mình đến đây, cô còn có một trợ lý nhỏ nữa, cô gái nhỏ là người trong thôn được cô thuê, người giản dị lại làm việc rất chăm chỉ, đối với cô cũng rất thân thuộc, cùng Khương Việt có đến bảy, tám cô dì, dù cách xa vạn dặm trong núi nhưng chung quy vẫn có quan hệ thân thích với nhau.
Năm đó bà cô của Khương Việt chuyển xuống nông thôn để sinh sống.
Cô gái này chính là cháu ngoại của bà ấy, cho nên Khương Việt cũng không hề xem cô ấy như người ngoài.
Nơi này cách xa thành phố tới vạn dặm.
Nhưng nơi cô ở quả thật rất không tồi.
“Hứa Đình, em đến siêu thị phía Tây mua cho chị một túi gạo và một túi mì đi. Còn nữa, xách về cho chị thêm một thùng rau nữa.”
Hứa Đình: “Chị Khương, những thứ đó ở đây chúng ta vẫn còn mà.”
Loại thực phẩm như gạo và mì, bọn họ ăn không nhiều, những thứ này đều không so được với các loại thịt cá khác.
Cô cho rằng Khương Việt không biết, vì thế chủ động nói.
Khương Việt lắc đầu: “Không phải cho chúng ta, chị tính dùng để cùng người khác đổi nấm. Chị tìm được hai đứa bé trong lời nói của Khương Lãng rồi, quả thật gầy đến độ chỉ còn da bọc xương, so với đám khỉ trong thôn còn gầy hơn nữa.”
Hứa Đình kinh ngạc: “A, thật sự là có sao.”
Khương Việt gật đầu, nói: “Còn phải nói sao.”
Hứa Đình: “Trước giờ thật sự chưa từng nghe qua trong núi có người nghèo đến như vậy, có điều cũng không dám chắc chắn, địa thế nơi này núi liền núi, chúng ta đi qua ngọn núi này liền gặp một ngọn núi khác, nói không chừng muốn gặp bọn họ phải đi qua hai ngọn núi, ở xa như vậy, không chừng họ thật sự sinh sống ở trên núi. Lúc trước em xem tin tức có nhắc đến, xác thực còn tồn tại một số hộ gia đình cực kì nghèo khó....”