Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 51: Ăn tết 5

Chương 51: Ăn tết 5


Tiểu Bảo Nhạc lo lắng mở to mắt, vội vàng gật đầu, nói: “Vâng vâng, Bảo Nhạc sẽ ngoan, Bảo Nhạc sẽ không nói.
Không chỉ có như thế, thằng bé còn vỗ vỗ vào chân của anh trai vừa tới ngồi cạnh mình, nói: “Anh ơi, anh cũng không thể nói nha"
Bảo Sơn vạch đen đầy đầu, bất đắc dĩ nói: “Anh đương nhiên sẽ không nói đâu"
Thích Ngọc Tú: “Mấy đứa giúp mẹ đem thùng dầu này hủy đi.
Cô quyết tâm đem mấy thứ đồ vật này đều thử hết một lần.
Nói thật, Thích Ngọc Tú không chỉ chưa nhìn thấy gạo và bột mì nào chất lượng tốt như vậy, mà còn chưa nhìn thấy loại dầu nào tinh khiết như thế này, thoạt nhìn chúng cùng mỡ heo không hề giống nhau.
Chính vì chưa nhìn thấy bao giờ cho nên cô mới không nhịn được muốn nấu thử một lần, nếu không thử làm sao biết được có thể ăn được hay là không?
Thêm vào đó, cô chỉ là một phụ nữ nông thôn, kiến thức cũng không nhiều.
Chỉ dựa vào nhìn và đoán, khẳng định là đoán không ra.
Cho nên, bây giờ cô muốn ăn thử.
Vì thế, Tiểu Bảo Sơn và Tiểu Bảo Châu hai đứa vây quanh thùng dầu, thương lượng: “Mở nó ra như thế nào nhỉ?"
“Khẳng định là phải vặn ra, anh đã thấy bình nước của mấy thanh niên trí thức, lúc dùng phải vặn ra."
“Nhưng cái này bị bao lại......"
Tiểu Bảo Nhạc nhìn anh chị ríu rít, cũng đem tay nhỏ đưa qua đi, lén lút sờ cái thùng một cái, sau đó vui sướng cong khóe miệng.
Ái chà, anh chị còn không có phát hiện...... Tay nhỏ của nó lại lau thêm cái nữa, ấy, trượt tay rồi, thằng bé dùng tay níu cái thùng dầu.
Không được, thế là ngã đập cái mông nhỏ xuống đất.
Bảo Châu: “Tiểu Bảo Nhạc, em nghịch quá đấy"
Cô bé vội vàng đi tới nâng thằng bé dậy, lại kiểm tra quanh người nó một vòng, thằng bé cười cười nhìn về phía chị của nó, thật cẩn thận nói: “Em không cố ý đâu......"
Bảo Châu lúc này mới nghĩ ra thằng nhóc đã làm đổ thùng dầu.
“Em còn dám cười! Nếu mà làm hỏng..."
Lời nói còn chưa nói xong, đã thấy Bảo Sơn đem cái nắp thùng dầu liền vặn ra.
Cậu kinh hỉ nói: “Hai đứa xem!"
Bảo Sơn cúi đầu ngửi một chút, hương vị cũng không nồng đậm, cậu nói: “Bảo Nhạc vừa xé cái màu đỏ kia xuống là có thể vặn ra ngay.
Tiểu Bảo Nhạc lập tức mở miệng: “Em không có làm chuyện xấu nha
Tiểu Bảo Châu: “Còn nói nữa, em chính là mèo mù vớ phải cá rán mà thôi.
Ba đứa bé vây quanh cái thùng, Thích Ngọc Tú nói: “Nào đưa đây cho mẹ"
Cô thật cẩn thận lấy ra một chút, lại nhanh chóng bận rộn làm việc. Hiện tại Thích Ngọc Tú mới cảm thấy may mắn vì nhà mình không có ở trong thôn cũng không gần nhà ai hết. Ít nhất là nhà mình ăn món gì cũng không ai có thể biết được.
Nếu ở trong thôn, sợ là không cần đến sáng mai, mọi người đều biết hết cả rồi.
Chảo dầu sôi, Thích Ngọc Tú đem gừng lát cùng hành thái nhỏ bỏ vào trong đó, đảo qua, mùi thơm của hành và gừng từ chảo bốc lên. Ba con mèo nhỏ ham ăn canh giữ ở một bên, dùng sức hít cái mũi, hận không thể đem mùi thơm hút vào thân thể của mình.
Gừng và hành trong chảo xào được một lúc, Thích Ngọc Tú mới đổ nước vào bên trong nồi.
Nhìn sang thấy ba đứa đã thèm đến không chịu nổi nữa rồi, Thích Ngọc Tú ngẫm nghĩ, từ tủ chén lấy ra một quả trứng gà.
Nước trong nồi sôi lên, cô lấy đũa đảo qua một cái, rồi đem trứng gà đã đánh tan cho vào, nhẹ nhàng trộn lẫn, lúc này không cần quay đầu lại cũng biết ánh mắt của ba đứa nhỏ đang sáng tới mức độ nào rồi.
Không hề nói khoác, Thích Ngọc Tú cảm thấy phía sau lưng mình dường như đã bị chọc thành vài cái lỗ nhỏ rồi.
Đừng nói tới mấy đứa trẻ con, chính cô cũng thèm đến mức hận không thể đem đầu vùi vào bên trong nồi.
Hôm nay ăn cơm tối quá muộn, nhưng ánh mắt mấy đứa nhỏ vẫn rất có tinh thần.
Thích Ngọc Tú múc cho mỗi người một chén, chén nào chén nấy đều đầy ụ, một chút cũng không keo kiệt, cô thấp giọng: “Ăn đi, cẩn thận kẻo bỏng..."
Vừa dứt lời, liền nhìn thấy Tiểu Bảo Châu cúi đầu húp một ngụm, tuy rằng hơi có chút bỏng, nhưng cô bé không thèm để ý đến, húp rất thoải mái, rất vừa lòng. Ngay cả Bảo Sơn cùng Bảo Nhạc cũng không cần cô phải lo lắng cho chúng.
Bát có chút nóng, Bảo Sơn Bảo Nhạc đều bắt chước Bảo Châu, không ngồi thẳng lưng mà dán người sát vào bên bàn, vừa thổi vừa ăn.
Vẻ mặt ba đứa nhỏ tràn đầy thỏa mãn, biểu cảm vô cùng sung sướng.
“Mẹ ơi, ăn ngon thật đó.
Ăn đến gần cạn bát, Tiểu Bảo Châu mới nhớ tới nói chuyện.
Cô bé vui vẻ khuôn mặt nhỏ đều tỏa ánh sáng: “Con chưa từng ăn món gì ngon như món này cả.
Húp đến một miếng lòng đỏ trứng, Tiểu Bảo Châu thỏa mãn mà nuốt vào, lúc này cô bé mới bê bát lên, đổ nốt vào trong miệng. Cô bé vừa quay đầu lại đã thấy anh trai và em trai mình đã sớm ăn xong rồi.
“Hai người ăn nhanh vậy"
Bảo Sơn cười: “Ha ha"
Bảo Nhạc vuốt cái bụng nhỏ của mình rồi nói: “Ăn ngon quá đi.
Mấy đứa đồng thanh nói: “Giống như ăn tết vậy"
Thích Ngọc Tú thỏa mãn cười.
Cả nhà được một bữa ngon, mọi người đều rất vui sướng.
Tiểu Bảo Nhạc ăn no liền buồn ngủ, cái đầu nhỏ lắc qua lắc lại, Bảo Châu nói: “Đi thôi, Bảo Nhạc, chị đưa em đi ngủ nào."
1035 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất