Chương 52: Ăn tết 6
Tiểu Bảo Nhạc ngoan ngoãn đi theo chị của mình, thằng bé kéo chị lại hỏi: “Chị ơi, ăn rất ngon nha"
Bảo Châu cười, trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy, ăn rất ngon.
Thằng bé rửa tay chân, nằm ở trong túi ngủ, tuy rằng đã vô cùng mệt mỏi, vẫn cố gắng lên tinh thần cùng chị của mình nói: “Mẹ nấu đồ ăn là ngon nhất.
Bảo Châu gật đầu: “Đúng đúng đúng"
“Làm ngon hơn dì cả, ách, dì cả cũng nấu ăn rất ngon.
Thằng bé bởi vì mở miệng chê dì cả mà cảm thấy ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Đều ăn ngon hết"
Bảo Châu nhẹ nhàng vỗ nó, nói: “Được rồi, em ngủ đi"
Tiểu Bảo Nhạc mở miệng nói, thanh âm nỉ non cơ hồ nghe không thấy: “Nếu được ăn ngon như vậy mỗi ngày thì thật tốt......"
Tiểu Bảo Châu cúi đầu nhìn em trai, khẽ mấp máy miệng. Không được bao lâu, liền thấy mẹ và anh trai cũng đi vào nhà. Thích Ngọc Tú ôm thùng trong tay, nói: “Không được đặt cái này ở bên ngoài.
Đây chính là dầu, dầu rất là quý giá.
Thích Ngọc Tú cảm thấy, đồ quý như vậy cất càng kín càng tốt, nhưng cô vẫn mang đèn dầu hoả lại đây, lúc này cũng không sợ lãng phí dầu hoả, ngược lại cô nghiêm túc nhìn cái thùng, nói: “Đây là dầu đậu nành..."
Cô chỉ vào chữ trên mặt thùng nói: “Ba chữ này là dầu đậu nành đấy"
Bảo Châu nhìn chằm chằm thùng dầu trong chốc lát, rồi nói: “Cái này có thể giấu xuống dưới Cô nói: “Chúng ta đem nó giấu xuống dưới xem sao"
Thích Ngọc Tú lập tức gật đầu: “Con nói cũng đúng"
Tuy rằng ngày hôm nay ba người đều rất mỏi mệt, nhưng lại hứng thú bừng bừng. Thích Ngọc Tú nói: “Không được, trên này có quá nhiều chữ mẹ không biết.
“Mẹ, cứ để xuống dưới đã, mấy ngày sau mẹ sang công xã hỏi dì cả là được chứ gì.
Tiểu Bảo Châu ra chủ ý.
Thích Ngọc Tú gật đầu: “Con nói đúng"
Cô vuốt ve chữ viết, càng thêm khẳng định: “Các con nên đọc sách, giống như là bác cả các con nói, không đọc sách, một chữ cũng không biết, cũng không biết tính toán số học. Đối với tương lai khẳng định vô cùng bất lợi.
Tiểu Bảo Sơn cùng Tiểu Bảo Châu yên lặng gật đầu.
Tiểu Bảo Châu nhỏ giọng: “Không biết chữ, cái gì cũng đều không thể hiểu.
Thích Ngọc Tú nhìn một đống chữ mình không biết đọc, cảm khái: “Còn không phải hay sao?"
Cô nhìn đến mức mắt gần như muốn mù rồi, nhưng chúng vẫn là một đống ký tự không quen biết.
“Mấy chữ này để sau lại nói, chúng ta nói chuyện ngày mai đi.
Bảo Châu lập tức nói: “Ngày mai chúng ta lại tiếp tục đi đổi.
Cô bé giơ tay lên, vô cùng nhiệt tình: “Con muốn đổi thật nhiều thật nhiều lương thực Thích Ngọc Tú nhìn khuôn mặt nhỏ đầy hăng hái của con gái, lại cảm thấy do dự, cô tự nhiên biết đây là cơ hội khó có được, nhưng chuyện này không hợp lý, ngay cả một tên ngốc cũng nhận ra được.
Huống chi, cô là người bình thường.
“Mẹ có chút không yên tâm.
Bảo Sơn: “Không cho Bảo Châu đi, mai một mình con đi......"
Thích Ngọc Tú trừng mắt liếc con trai một cái, nói: “Con và Bảo Châu đều quan trọng như nhau"
Tiểu Bảo Sơn mấp máy miệng nhỏ, hơi dựa vào ở trên tường.
Thích Ngọc Tú: “Để mẹ đi!"
Sau khi suy xét lại, cô không thay đổi ý định của mình.
Chỉ cần không gặp quỷ, cô cái gì cũng không sợ.
Tuy rằng nghe nói trong thành phố rất loạn, nhưng Thích Ngọc Tú vẫn cảm thấy, người trong núi không có người nghĩ ra được cách như thế này, bởi vì nhà bọn họ không bị người khác nhòm ngó nhiều. Hơn nữa, trong chuyện này người được lợi chính là nhà họ.
Cô chỉ là thật sự không rõ, rốt cuộc tại sao người ta lại muốn đổi nấm.
“Ngày mai mẹ sẽ đi cùng hai đứa.
Bảo Châu: “Mẹ muốn xin nghỉ sao? Ông đội trưởng sẽ tức giận đó"
Xin nghỉ đúng thời điểm thu hoạch vụ thu, đại đội trưởng có thể ở cửa mắng ba ngày ba đêm. Phụ nữ trong thôn không có người nào mắng lại ông đội trưởng đâu. Cho nên Tiểu Bảo Châu cũng hơi sợ hãi.
Thích Ngọc Tú kiên định: “Mẹ không thể để hai đứa bé các con đi như vậy được.
“Kỳ thật, mẹ không nên đi” Tiểu Bảo Sơn nhíu mày không biết cậu bé đã suy nghĩ bao lâu, mở miệng nói: “Nếu là người lớn, một khi bị nhận ra thì sẽ không tốt? Nhưng là trẻ con thì vẫn sẽ không sao.
Hắn nghiêm túc: “Nếu như bị người phát hiện, trẻ con phạm sai lầm cùng người lớn phạm sai lầm là hai chuyện hoàn toàn khác nhau"
Bảo Châu khẽ lung lay hai bím tóc nhỏ: “Anh nói đúng nha.
Thích Ngọc Tú: “Các con......"
Bảo Châu vội vàng nắm lấy tay mẹ, nói: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi. Nếu có gì không thích hợp, chúng con liền chạy trốn. Chúng con chạy rất nhanh.
Thích Ngọc Tú vẫn còn do dự.
Bảo Châu bắt đầu ở trên giường đất lăn lộn: “Mẹ ơi mẹ nghe con đi! Nghe lời con đi mà!"
Thích Ngọc Tú bất đắc dĩ kéo con bé con lại, vỗ một cái vào mông nó, nói: “Đừng nghĩ rằng mẹ chỉ biết đánh yêu thôi nhé!” Bảo Châu lộc cộc ngồi dậy, nói: “Mẹ nghe con với anh trai đi nhé.
Cô bé bẻ ngón tay nói: “Chúng con rất thông minh nhanh nhẹn mà. Hơn nữa, chúng con còn biết hỗ trợ lẫn nhau! Không phải là đầu cơ trục lợi."
1077 chữ