Chương 57: Trẻ nhỏ có gan lớn 2
Điền Ngọc Trinh tiếp tục nói: “Còn có một chút nội dung liên quan đến đám thanh niên trí thức.
Mấy ngày hôm trước có vài thanh niên ý kiến lên. Bọn họ căn bản là không có tham gia lao động trong suốt cả một năm, bây giờ không có lương thực, khẳng định là muốn xin đại đội được ngoại lệ cấp thêm"
Nói đến đây, Thích Ngọc Tú đã hiểu.
Cô vội vàng hỏi: “Vậy với những thanh niên trí thức không có lương thực đó, đại đội đã có tính toán xử lý như thế nào hay chưa?"
Điền Ngọc Trinh lắc đầu, hạ giọng: “Ai mà biết được. Theo em nghĩ, chắc là kiểu gì họ cũng tính toán cho mượn lương thực mà thôi"
Nói xong, cô nhìn về phía chị dâu cả với ánh mắt đồng tình.
Càng nhiều người mượn lương thực, gia đình nhà chị ấy sẽ càng khó khăn hơn. Chuyện là như vậy, mỗi năm Thích Ngọc Tú đều phải đem công điểm còn thiếu của năm trước trả hết mới được chia lương thực, cho nên mỗi lần nhận về được cũng không nhiều lắm. Phần lương thực ít ỏi đó chắc chắn không đủ ăn. Cho nên đến mùa xuân năm kế tiếp, nhà cô ấy lại phải mượn lương lương thực của đại đội, rồi qua mùa thu lại phải trả......
Cứ như thế, lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn.
Những nhà nghèo khó trong thôn cũng đều làm như vậy.
Nhưng mà năm nay lại có thay đổi, nhiều ra thêm mấy thanh niên trí thức cũng muốn mượn lương thực. Đại đội khẳng định là sẽ phải cho họ mượn rồi, dù sao cũng không thể trơ mắt nhìn người ta đói chết được, đúng không? Nhưng nếu như vậy thì đến thời điểm mùa xuân đại đội còn lương thực để cho những gia đình kia mượn nữa hay sao?
Cho nên, Điền Ngọc Trinh thực sự lo lắng thay cho nhà chị dâu cả.
“Chị dâu, nếu không năm nay chị trực tiếp tiên hạ thủ vi cường, sau khi chia lương thực xong liền dứt khoát mượn lương thực của đại đội luôn đi” Điền Ngọc Trinh ra chủ ý.
Thích Ngọc Tú nhìn Điền Ngọc Trinh, hỏi: “Em cảm thấy đại đội sẽ đồng ý không?"
Điền Ngọc Trinh: "
Cô ấy buồn bã: “Vậy nhà chị phải làm thế nào bây giờ?"
Thích Ngọc Tú hít sâu một hơi, nói: “Cứ đi được bước nào hay bước đó vậy"
Người lớn nói chuyện, mấy đứa trẻ cũng vểnh lỗ tai lên nghe ngóng. Tiểu Bảo Châu ngẩng đầu nhìn biểu tình trên khuôn mặt mẹ, ngay sau đó lại cúi đầu, đôi mắt to tròn đen láy chăm chú nhìn cái bóng dưới chân.
Chị dâu em chồng hai người đang nói chuyện thì thấy Điền nhị tẩu và Điền tam tẩu cùng nhau đi tới. Có lẽ hai người bọn họ cũng đã biết nội dung cuộc họp ngày hôm nay, cho nên khi Điền nhị tẩu đi ngang qua người Thích Ngọc Tú, trên mặt cô ta lộ rõ vẻ trào phúng chờ xem kịch vui.
“Trời ơi, chị dâu cả đấy à, chị đã biết tin gì chưa? Nghe nói có mấy thanh niên trí thức muốn mượn lương thực đấy."
Tin tức có thêm người mượn lương khiến trong lòng Điền nhị tẩu bực bội không ít, nhưng mà cô ta cũng đã thấy chút điểm tốt trong đó. Ai mượn cũng là mượn, nhưng mà với cô ta, thanh niên trí thức mượn so với chị dâu cả của cô ta mượn thì tốt hơn nhiều. Điền nhị tẩu lộ ra vẻ tươi cười đắc ý, muốn thấy bọn họ ăn càng không đủ no càng tốt. Chỉ cần mỗi ngày bọn họ trôi qua thêm chút khổ cực, cô ta sẽ lại vui thêm nhiều phần. Điền nhị tẩu hơi hơi hất cằm, ha ha nở nụ cười, nhìn không khác gì một con gà mái già xấu xí.
Thích Ngọc Tú cất giọng bình tĩnh, nói: “Tôi lại không phải đại đội trưởng, cũng chẳng phải kế toán đại đội, người ta mượn hay không mượn lương thực thì có quan hệ gì với tôi đâu?” Điền nhị tẩu cười cười, cất giọng đầy cay nghiệt: “Ai nha, bọn họ mượn lương thực, có thể chị sẽ...... Ah ha ha, em không phải có ý nói chị muốn mượn lương thực đâu. Chị làm sao có thể mượn lương được chứ? Chắc hẳn sang năm chị nhất định sẽ không mượn đâu, chị nhỉ? Ha hả Cô ta liền muốn khiêu khích Thích Ngọc Tú, xem Thích Ngọc Tú sang năm làm sao còn mặt mũi mà tới đại đội mượn.
Tuy rằng, chuyện này chẳng liên quan gì đến cô ta cả.
Nhưng mà cô ta chính là ngứa mắt thế đấy, vậy thì đã làm sao!
Điền tam tẩu nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo Điền nhị tẩu, ôn nhu nói: “Chị dâu, nhà đại chị cả quá khó khăn rồi, làm sao có thể không mượn lương thực được chứ? Nếu không mượn, cả nhà đều bị nguy hiểm biết bao nhiêu?"
đói thì Cô ta thể hiện hoàn hảo một nét mặt mang nỗi buồn sâu sắc lại không kém phần ôn nhu: “Chị cả là một quả phụ, trong nhà đã không có đàn ông giúp đỡ, con cái lại chẳng thể đỡ đần được gì. Haizz, cả một nhà đều là người vô dụng."
Điền nhị tẩu trợn trắng mắt: “Cô ta là quả phụ lại không phải do chị làm hại, nói với chị làm gì? Em có lòng thương người nhưng mà người ta chẳng thèm cảm kích đâu. À đúng rồi, chị nghe nói mấy ngày nay đều không thấy Bảo Châu lên núi hái nấm? Chị dâu à, chị cũng đừng trách em với em ba nói lời khó nghe nhé, chứ con cái không phải dạy dỗ như vậy đâu. Con gái mà không chịu khó làm việc, lớn lên rồi ai muốn rước về nhà chứ? Người ngoài thì em không thèm nói đâu, nhưng mà Bảo Châu cũng là con gái nhà họ Điền đấy! Nếu không gả được ra ngoài..... haizz, chị nói xem, chẳng phải sẽ ảnh hưởng tới thanh danh mấy đứa con gái nhà em sao? Chị nhìn con gái chị kìa, một đứa con gái mà không thấy chút xíu dịu dàng hiền thục nào, cả ngày cùng cái thứ con hoang kia...."
י1040 chữ