Chương 56: Trẻ nhỏ có gan lớn
Bảo Châu vỗ tay: “Anh, anh thật thông minh nha Cô bé ôm cánh tay Bảo Sơn nói: “Cảm ơn anh vừa rồi đã bảo vệ em Bảo Sơn thẹn thùng đỏ mặt, có điều vẫn dũng khí mười phần: “Anh trai là phải bảo vệ em gái mà.
Bảo Châu nhảy nhót: “Em gái cũng sẽ bảo hộ anh trai Hai người khôi phục lại vui vẻ, Bảo Châu nói: “Chúng ta cũng ca hát đi. Hát bài bé gái đi hái nấm “Ủa? Em đã học xong rồi ư?"
“Em chỉ mới học được có vài câu thôi.
“Như vậy chúng ta hát vài câu cũng được......"
Đường núi gập ghềnh, Khương Việt khiêng túi nấm, đi ra hếch cái mặt kiêu ngạo không thèm nhìn ai, cứ thế mà bước đi. Không chỉ có như thế, cô còn lớn tiếng hát “bé gái đi hái nấm” vô cùng vui vẻ.
Hứa Đình: May mắn đây là trong núi, nếu là ở dưới chân núi, người ta lại tưởng là con bê đang kêu rồi?
“Chị Khương... Khương Việt liếc mắt nhìn cô một cái, cắt ngang lời cô nói: “Chị chính là một con nhện tinh, hiện tại không nghe yêu quái khác kêu gọi.
Hứa Đình:
“Rốt cuộc vẫn là trẻ con ngây thơ, cho nên vẻ đẹp chân chính là đẹp từ trong xương cốt mà ra. Chỉ có những đứa trẻ mới có thể không bị mê hoặc bởi những điều phàm tục, biết nói ra sự thật.
Hứa Đình:
Nếu như được quay ngược thời gian, chị Khương sẽ không đến mức thành như vậy...... Haizz, thật là hết thuốc chữa mà!
“Sao em không nói lời nào?"
Hứa Đình: “Chị cứ để đó em khiêng cho ạ!"
Hai ngày này, Bảo Sơn và Bảo Châu cực kỳ vui vẻ.
Tuy rằng quá trình trải qua rất mệt mỏi, nhưng cứ nghĩ đến việc sau đó có thể đổi về thật nhiều lương thực, hai người bạn nhỏ đều cảm thấy như đang bay bổng trên chín tầng mây vậy, vô cùng sung sức.
Tất cả những đứa trẻ khác trong thôn đều không có tài giỏi được như hai người bọn họ đâu! Thoáng một cái ba ngày đã trôi qua. Sáng sớm ngày kế tiếp, hai đứa nhóc đều mang tâm thế khẩn trương, muốn nhanh chóng chuẩn bị vào núi. Chỉ là sau đó kế hoạch của chúng không thể thực hiện được.
Đại đội lại mở họp.
Tiểu Bảo Sơn nhăn mặt oán giận: “Sao lại mở họp nữa thế!"
Tiểu Bảo Châu: “Họp, họp, họp, suốt ngày chỉ biết mở họp! Chúng ta là trẻ con đấy, nghe cũng có hiểu gì đâu chứ!"
Tiểu Bảo Châu cảm thấy bọn họ rõ ràng chỉ đang cản trở chính sự của đám trẻ con như cô bé.
Giữa trưa ngày hôm nay hai đứa bọn nó còn tính chờ chị Khương ở chỗ cũ, này mà đợi đến khi họp xong thì không biết có còn kịp thời gian đã hẹn không nữa. Nếu vì vậy mà lỡ việc, cô bé sẽ tức đến khóc mất.
“Mẹ ơi, không đi có sao không ạ?” Bảo Sơn mong chờ nhìn về phía Thích Ngọc Tú. Thích Ngọc Tú lại lắc đầu: “Không thể không đi được"
Đây là đại hội toàn thể của thôn, nghĩa là tất cả người dân trong thôn không ai được phép vắng mặt, cũng có nghĩa là kể cả những đứa bé như Tiểu Bảo Nhạc cũng phải tham gia. Tuy rằng vô cùng khó xử, nhưng không có cách nào khác, tất cả mọi người chỉ có thể cùng nhau xuống núi. Tiểu Bảo Nhạc rất ít khi có cơ hội ra cửa. Thằng bé bị Thích Ngọc Tú đeo ở trên người, có cảm giác như hai mắt không đủ để sử dụng vậy, hết nhìn bên trái rồi lại nhìn bên phải. Mỗi khi được đi ra ngoài, thằng bé đều trong bộ dạng này hết, dù sao cũng là cơ hội khó có được mà. Trong khi Tiểu Bảo Nhạc sung sướng vui vẻ như thế thì Tiểu Bảo Sơn cùng Tiểu Bảo Châu lại đều mang tâm trạng vô cùng chán nản, hai gương mặt nhỏ bí xị như có mối thù sâu nặng với cuộc sống vậy.
Hai bạn nhỏ vốn luôn tươi cười, bây giờ ngay cả nhếch khóe miệng lên một cái cũng không muốn.
“Ui ? Chào buổi sáng. Trời ơi, nhìn cái miệng nhỏ của Tiểu Bảo Châu này, có thể treo được cả một chai dầu lên trên rồi đấy? Điền Ngọc Trinh nhìn thấy một nhà bốn người Thích Ngọc Tú liền chủ động tiến lên chào hỏi. Không cần nhiều lời, ai cũng thấy được biểu cảm trên mặt bọn nhóc. Rõ ràng là đang vô cùng không vui.
Cô cười nói: “Bảo Châu làm sao vậy? Nào, nói cho cô xem ai bắt nạt cháu, cô giúp cháu đến dạy dỗ hắn"
Tiểu Bảo Châu vội vàng nói: “Cô, không phải, không có ai bắt nạt cháu đâu ạ"
Tất nhiên cô bé không dám nói rằng chính vì đại hội này mở mà làm chậm trễ việc đại sự của hai đứa, miệng nhỏ liến thoắng hỏi: “Cô, hôm nay vì sao lại mở họp vậy ạ?"
So với nhà bọn nó ở trên núi tin tức kém linh hoạt, thì Điền Ngọc Trinh ở trong thôn chắc chắn sẽ biết được tin tức chi tiết hơn nhiều.
Không thể không nói, Bảo Châu hỏi câu này hỏi đúng người rồi. Điền Ngọc Trinh cười nói: “Lần này mở họp là để truyền đạt nội dung của chính sách mới. Những cá nhân xấu-tức là những thành phần tư tưởng có vấn đề sẽ phải đi xuống nông thôn tham gia cải tạo lao động” Đừng nói là hai đứa trẻ như Tiểu Bảo Châu Tiểu Bảo Sơn, ngay cả người lớn như Thích Ngọc Tú cũng không hiểu cô ấy đang nói gì.
1114 chữ