Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 59: Trẻ nhỏ có gan lớn 4

Chương 59: Trẻ nhỏ có gan lớn 4


Thích Ngọc Tú cười lạnh nhìn Điền nhị tẩu, Điền nhị tẩu không phục liền muốn mắng người, lại nhớ ra lúc nãy mình mới bị đánh, lập tức yên lặng lui về phía sau một bước, tránh ở sau lưng Điền nhị, lúc này mới dám hừ một tiếng thật mạnh. Về phần Điền tam tẩu, không biết đã sớm trốn đi đâu mất rồi.
Điền Ngọc Trinh trào phúng: “Một đám người ti tiện Thích Ngọc Tú gật đầu, lòng nghĩ cô ấy nói thật không sai chút nào.
Kỳ thật, đừng nhìn Thích Ngọc Tú sức lực lớn như vậy, ngược lại cô không phải một người phụ nữ thích đánh nhau. Ngày thường cô chưa bao giờ tìm người khác để gây phiền toái, luôn luôn an phận làm việc. Thế nhưng từ khi chồng cô mất, chó mèo khắp nơi đều muốn mò tới.
Người ngoài còn chưa tới nói, đằng này hai vợ chồng Điền nhị mang tiếng là “người trong nhà”, thế nhưng lại dẫn đầu đến bắt nạt nhà bọn họ.
Trước đây cha của lũ nhỏ còn sống, Thích Ngọc Tú bận tâm đến suy nghĩ của chồng, cô liền nhẫn nhịn.
Nhưng giờ cô đã là quả phụ, nếu còn không đứng lên, chẳng phải con cái nhà cô sẽ phải chịu tội cùng cô hay sao? Dù cho cô chỉ là một người phụ nữ nông thôn chưa trải qua nhiều chuyện thì cô cũng có thể hiểu được, những người này rõ ràng chỉ muốn bắt nạt kẻ yếu.
Đôi khi cô nhẫn nhịn chỉ vì không muốn gây thêm phiền phức, người ta lại nghĩ rằng cô dễ bắt nạt, ngược lại càng thuận tay mà làm càn hơn.
Chính bởi vì vậy, bất cứ ai làm cho Thích Ngọc Tú khó chịu, bắt nạt người nhà cô, cô đều sẽ không khách khí.
Cùng lắm thì đánh một trận luôn!
Thích Ngọc Tú vô cùng tức giận. Cuộc sống của cô vốn đang rất tốt đẹp, cho nên mặc kệ người ta nói gì sau lưng, cô đều có thể chịu đựng được. Thế nhưng, nếu động đến các con của cô thì không thể cho qua chuyện đơn giản được như vậy đâu.
Về phần lo ngại đại đội có can thiệp hay không...... ngay cả nhóm phụ nữ lớn tuổi trong đội lâu lâu cũng sẽ xảy ra tranh cãi. Hay như đám đàn ông bên kia, cũng không chịu nhường nhau một chút nào. Những chuyện như thế xảy quá là bình thường rồi, mọi người đều đã tập thành thói quen.
“Mẹ thật là lợi hại!” Tiểu Bảo Nhạc ghé vào bả vai Thích Ngọc Tú, đôi mắt sáng ngời. Thích Ngọc Tú nhẹ nhàng vỗ vỗ mông con trai, đi về phía trước, dữ dằn nói: “Mẹ sẽ không để bất cứ ai bắt nạt các con. Nếu còn có người nào dám ăn nói bậy bạ, mẹ sẽ xé rách miệng hắn ra. Nhóm phụ nữ lớn tuổi xung quanh yên lặng hướng ánh mắt về bên này. Điền Ngọc Trinh bật cười, nói: “Đại tẩu, vẫn là chị lợi hại nhất.
Thích Ngọc Tú: “Lợi hại gì đâu. Nếu chị thật sự lợi hại, người khác còn dám đến cưỡi lên đầu chị mà xả bậy như vậy sao? Người ta vẫn còn nghĩ nhà chị dễ bắt nạt lắm đấy"
Những phụ nữ lớn tuổi ở xung quanh trao đổi ánh mắt với nhau, yên lặng nhìn trời.
Ai dám nói cô dễ bắt nạt chứ!
Chán sống rồi sao?
Thích Ngọc Tú sức lực lớn như vậy đó!
Bọn họ đánh không lại!
Không trêu chọc nổi!
Trong lúc mọi người vẫn còn đang nhỏ giọng sôi nổi nghị luận thì đại đội trưởng đã bắt đầu đọc văn kiện mới. Đừng nghĩ rằng văn kiện bên trên đưa xuống thì sẽ có người xuống thông báo cho dân. Trên thực tế đại đội trưởng chỉ là người của thôn, chứ bên trên không hề có chút suy nghĩ sắp xếp người về đây để thực hiện việc này.
Có thể hiểu là ngay cả người trông chuồng bò trên đó cũng không vui lòng xuống chỗ bọn họ làm việc.
Cách xử lý công việc này khiến cho người trong thôn ôm chắc cái suy nghĩ rằng người thành phố chuyện gì cũng không muốn làm.
Cứ nhìn mấy thanh niên trí thức là đủ hiểu rồi, đã không làm việc còn muốn được chia lương thực. Có thể nói hầu hết tất cả người trong thôn đều có ý kiến về chuyện này.
Cho nên nghe được cái gì mà muốn an bài phần tử xấu xuống dưới, mọi người đều hết sức thiếu kiên nhẫn, trong giây lát ồn ào ầm ĩ hết cả lên.
Đại đội trưởng: “Đều nhỏ giọng xuống cho tôi. Bây giờ là các người nói hay là tôi nói? Đây là văn kiện, là văn kiện! Còn không nhất định sẽ an bài đến đại đội chúng ta đâu.
“Đại đội trưởng, cũng không ai biết người ta sẽ sắp xếp họ ở đâu mà “Đây có phải là trại từ thiện đâu, lại còn đưa xuống nhiều người như thế. Chính chúng ta còn ăn không đủ no đây này"
“Đại đội trưởng, năm nay lương thực....."
Đại đội trưởng: “Mọi người có trật tự được hay không? ! Để tôi nói! !!"
Ông tiếp tục nói: “Bây giờ chúng ta nói một chút về vấn đề của những thanh niên trí thức. Họ không tham gia lao động trong một năm này, cho nên không có công điểm. Nhưng mà dù sao họ cũng thuộc tầng lớp tri thức.... Vì vậy đại đội quyết định, lấy danh nghĩa đại đội cho thanh niên trí thức mượn....” Quả nhiên, giống như đại đa số đã đoán, kết quả là như vậy.
Tuy rằng trong nhà đã có một ít lương thực dự trữ, nhưng khi nghe được tin tức này, sắc mặt Thích Ngọc Tú vẫn cực kỳ trầm trọng.
1061 chữ


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất