Chương 60: Trẻ nhỏ có gan lớn 5
Kỳ thật thực tế sang năm nhà của Thích Ngọc Tú hẳn là không cần mượn lương thực, nhưng cô cũng hiểu được rằng không thể biểu hiện điều đó ra ngoài.
Ai cũng đều biết nhà cô thuộc dạng vô cùng khó khăn, nếu bây giờ cô ngược lại không chút lo lắng, không hề buồn bã, vậy không phải là rất kỳ lạ hay sao?
Vì vậy, Thích Ngọc Tú bày ra vẻ mặt nặng nề, cảm nhận sâu sắc những người rơi vào hoàn cảnh năm nào cũng phải mượn lương thực như cô lúc này đây đều không hề dễ chịu.
Tóm lại, việc này sẽ gây áp lực lên rất nhiều người.
Đám trẻ con thì không nghĩ được nhiều như vậy. Bọn chúng đi theo tới họp, là bởi vì không thể xin vắng. Muốn bọn chúng hiểu rõ vấn đề là không có khả năng. Một cô bé mặc áo màu đất đỏ chen qua, lôi kéo ống tay áo Điền Ngọc Trinh: “Mẹ, bà nội gọi mẹ qua đó."
Đây là con gái của Điền Ngọc Trinh. Điền Ngọc Trinh gả cho con trai nhà họ Thẩm cùng thôn, sinh được một trai một gái, con trai cả tên Thẩm Bình, con gái tên Thẩm An.
Điền Ngọc Trinh: “Con thấy bác cả sao lại không chào như thế?"
Thẩm An ngẩng đầu, mỉm cười: “Con chào bác cả ạ?
Nói xong liền lôi kéo Điền Ngọc Trinh: “Mẹ, mau qua đi.
Điền Ngọc Trinh: “Từ từ đã. Giờ mẹ qua bên đó, con ở lại chơi với chị họ con nhé.
Thẩm An nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Không"
Cô bé gắt gao đuổi kịp Điền Ngọc Trinh, nói: “Con đi tìm bà của con"
Điền Ngọc Trinh bất đắc dĩ: “Con đứa nhỏ này, thật là......"
Cô đem con gái ôm lên, đi về hướng nhà họ Thẩm. Thích Ngọc Tú cũng ôm con trai con gái của mình lên, để bọn nhóc ở trước người.
Bảo Châu nắm lấy tay mẹ, nghe ông đại đội trưởng tiếp tục lớn giọng gào lên: “Hiện tại lương thực trong thôn đều thu lên đây, bước tiếp theo là phơi nắng. Mấy ngày nay mọi người đã vất vả rồi. Cuối cùng xong mấy ngày việc vội là chúng ta sẽ có thể phân lương"
Tiểu Bảo Châu phiền muộn nhìn đại đội trưởng vẫn đang cầm cái loa nói, cảm thán sao ông ấy có thể nói được nhiều như thế chứ!
Bảo Châu lấy tay lau mặt mình một cái, từ từ lộ ra vẻ vặn vẹo trên khuôn mặt, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, bụng con đau quá......"
Bảo Sơn lập tức nói: “Có phải ăn cái gì đau bụng rồi không? Có khó chịu lắm không? Mau lên, để anh trai đỡ em về nhà"
Thích Ngọc Tú cúi đầu nhìn hai đứa bé, Tiểu Bảo Châu rất nhanh nháy mắt với cô một cái.
Thích Ngọc Tú: “Mau đi thôi.
Bảo Sơn lập tức “đỡ” Bảo Châu, hai đứa nhóc cong lưng vất vả chạy trở về. Thím Đường Hoa trong thôn buồn bực nói: “Đau bụng mà lại chạy về thế sao?"
Thích Ngọc Tú đúng lý hợp tình nói: “Nước phù sa không chảy ruộng ngoài"
Thím Đường Hoa: “Câu này nghe cũng thật có lý.
Nhà ai mà không mất vài phần điểm tích góp cho phân bón chứ.
Đại đội trưởng vẫn còn nói, Bảo Sơn cùng Bảo Châu đã chen qua đám người, mừng rỡ chạy về nhà.
Bảo Sơn nắm tay em gái chạy, nói: “Em gái, em thật nhanh trí nha.
Bảo Châu phồng má lên, nói: “Em cũng không muốn làm một đứa trẻ hư hay nói dối đâu, nhưng mà...... lương thực rất quan trọng đó.
Bảo Châu thật có nghiêm túc ngồi nghe. Cô bé nghe thấy ông đội trưởng nói muốn đem lương thực cho mấy anh chị thanh niên trí thức mượn trước, cho nên nhà bọn họ phải mau chóng nghĩ ra biện pháp khác. Chính vì vậy, cô bé phải nhanh về nhà, sau đó đi chỗ cũ tìm chị Khương thôi.
Cô bé sợ chị Khương đợi không thấy người sẽ không bao giờ tới tìm bọn họ nữa.
Tiểu Bảo Châu: “Anh ơi, chúng ta chạy nhanh một chút."
Bảo Sơn: “Được!"
Hai đứa nhóc chạy thật nhanh về nhà, xoa eo thở hồng hộc.
Tiểu Bảo Châu: “Mệt quá đi mất.
Lời nói là như vậy, nhưng hai đứa một chút cũng không trì hoãn thêm, liền vội vàng cõng giỏ tre nhỏ lên lưng, lại mang theo một cái giỏ tre lớn rồi đi ra cửa.
May là mọi người đều không ở nhà, nếu không bọn nó còn phải chạy đi chạy lại mấy lần nữa.
Hiện tại chỉ cần đi một chuyến là được rồi.
Hai đứa bé nghiêng ngả lảo đảo đi xuyên qua sơn động, lại đi xuống dưới thêm một đoạn ngắn, liền đến tảng đá lớn đã hẹn. Ở đây có một tảng đá nhẵn nhụi, hai đứa thường ngồi lên nó.
Bảo Sơn đột nhiên vỗ đầu, nói: “Ây da, chúng ta đã quên mất một việc Bảo Châu: “Cái gì?"
Bảo Sơn: “Quần áo, chúng ta quên đem quần áo trả cho chị ấy"
Bảo Châu: “A đúng vậy!"
Bảo Sơn liếc mắt một cái xuống dưới chân núi, vẫn chưa thấy tung tích của người khác, cậu bé nói:
“Em ở chỗ này đợi, anh chạy về nhà lấy đồ, được không?"
Bảo Châu gật đầu: “Được!"
Hai đứa nhóc phối hợp rất ăn ý với nhau.
Tiểu Bảo Sơn vội vàng chạy về nhà, Tiểu Bảo Châu thì bắt đầu hái nấm ở gần đấy. Năm ngoái bọn chúng không hái được nhiều nấm như thế, năm nay nấm bên này lại giống như chưa từng bị ai hái vậy.
Tiểu Bảo Châu cảm thấy may mắn, đồng thời lại có chút nghi hoặc, như thế nào lại không có người biết chỗ bên này nhỉ?
“A!” Một tiếng thét chói tai vang lên.
Bảo Châu chạy thật nhanh như bắn pháo hoa, không có một chút chần chờ cùng do dự nào, mang theo thanh âm chạy tới, kêu: “Anh ơi đừng sợ, em tới đây!"
1065 chữ